Mặc dù tức giận vì bị Cố Thiên Thừa thóa mạ, nhưng giây phút này, câu nói duy nhất mà Tô Sở Sở chú ý tới, lại chỉ có mấy chữ Cố Thiên Kỳ yêu Hạ Đồng kia.
Tại sao lại như vậy?
Chẳng phải Cố Thiên Kỳ rất yêu cô hay sao? Tại sao Cố Thiên Thừa lại nói hắn yêu người phụ nữ yếu đuối, nhu nhược kia?
Bất tri bất giác, trong đầu Tô Sở Sở cũng đã hiện lên câu nói trước kia của Tôn Mạn, chính là:"May mắn có người đàn ông đó trợ giúp..."
Người đàn ông đó?
Kẻ mà cô ta nhắc tới là ai?
Cố Thiên Thừa không có khả năng sẽ vô duyên vô cớ đối xử với cô như vậy.
Mà bình thường, cô cũng chưa từng đắc tội với người đàn ông nào cả.
Cho nên, suy đi ngẫm lại, người đứng phía sau Tôn Mạn cũng chỉ có thể là...Cố Thiên Kỳ!
"Bởi vì đã yêu người phụ nữ khác, nên anh có thể nhẫn tâm đến mức làm ra loại chuyện này để trả thù tôi sao, Cố Thiên Kỳ? Tình cảm trước kia của chúng ta, anh thật sự nói bỏ là bỏ như vậy ư?"
- ---------------------------
Mang theo một bụng lửa giận rời khỏi bệnh viện, Cố Thiên Thừa liền cầm lấy thẻ ngân hàng, chuẩn bị đi rút tiền.
Thế nhưng, giây phút nhìn thấy dòng chữ thẻ ngân hàng không hợp lệ hiện ra trên màn hình, Cố Thiên Thừa mới chợt nhớ tới, tất cả tài chính của mình cũng đã bị Cố Thiên Kỳ cho người khóa lại.
Chỉ có điều, Cố Thiên Thừa cũng không quá hoảng loạn, dù sao, trước kia, hắn cũng đã âm thầm chuẩn bị rất nhiều hậu chiêu, đề phòng loại chuyện này xảy ra.
Liên lạc với ngân hàng, đem số tiền tích lũy được trong những năm qua chuyển vào trong số tài khoản mới, Cố Thiên Thừa liền tựa như ngày thường, đi mua sắm vài bộ quần áo đắt tiền, đến quán bar uống rượu giải sầu.
Thế nhưng, làm Cố Thiên Thừa không ngờ được chính là, chỉ vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, thì một cuộc điện thoại cũng liền đã đột ngột gọi đến.
Vốn cho rằng là Tô Sở Sở, Cố Thiên Thừa liền lạnh nhạt ghé mắt.
Nhưng nào ngờ được, số điện thoại hiển thị trên màn hình lại là số của Hạ Đồng!
Đắn đo một lúc, không biết có nên nghe hay không, nhưng cũng muốn biết, trong hồ lô của đối phương là đang chứa thuốc gì.
Qua vài hồi chuông, Cố Thiên Thừa vẫn là lựa chọn bắt máy.
"Thiên Thừa, bây giờ anh đang ở đâu?"
"Có chuyện gì sao?" Nhớ lại hình ảnh Hạ Đồng nép vào lòng Cố Thiên Kỳ ngày hôm đó, ngữ khí của Cố Thiên Thừa liền trở nên không mấy tốt đẹp.
Nhưng làm gã không ngờ được chính là, thái độ của Hạ Đồng đối với gã, lại vô cùng bao dung:"Em rất lo lắng cho anh, anh có thể đến gặp em được không? Em có chuyện rất quan trọng cần nói..."
Nhướng mày, cố gắng từ trong giọng nói mềm yếu của Hạ Đồng tìm ra sự giả dối, nhưng rất tiếc, Cố Thiên Thừa lại không tìm ra được chút gì.
Nếu đây đều là diễn kịch, vậy gã cũng phải thừa nhận, đối phương thật sự đã diễn quá giống rồi.
"Cô muốn gặp tôi sao?"
"Đúng vậy, hai giờ chiều nay, mong anh có thể đến gặp em."
Sau khi hẹn xong địa điểm với Hạ Đồng, Cố Thiên Thừa liền lâm vào trầm tư, cũng không còn hứng thú nào uống rượu tiếp nữa.
Gã đang suy nghĩ, vào giờ phút này, Hạ Đồng lại có chuyện gì muốn nói với mình.
Chẳng