Ngày diễn ra buổi triễn lãm cũng đã đến, Vân Chi Lâm được Cố phu nhân chuẩn bị cho một chiếc váy rất xinh đẹp.
Với thiết kế tay phồng bắt mắt, chất liệu lụa cao cấp lại tôn dáng, đường may trên váy đều được tỉ mỉ làm bằng phương pháp thủ công.
Mái tóc Vân Chi Lâm xoăn nhẹ xoã xuống, khuôn mặt vốn xinh đẹp chẳng cần phải trang điểm gì nhiều, bao nhiêu thôi cũng đã đủ thu hút ánh mắt nam giới.
Cố phu nhân vì không yên tâm để Vân Chi Lâm đi một mình, cho nên bà ấy cũng quyết định đi chung với cô.
Xe hơi bóng loáng đưa hai người đến trước cửa trung tâm triển lãm, mà lúc này ở đây đã có rất nhiều khách tham quan đến dự và dĩ nhiên thì người ở tầng lớp thượng lưu váy áo đều là hàng xa xỉ.
Vân Chi Lâm đảo mắt nhìn quanh một vòng, cô khoác tay Cố phu nhân cùng nhau bước vào trong.
"Mẹ, ở đây khá là đông người, mẹ cẩn thận một chút ạ!" Vân Chi Lâm lo lắng cho sức khoẻ của bà, cô lên tiếng.
"Yên tâm, mẹ của con không yếu đuối vậy đâu, tầm này thì mẹ vẫn đi cùng con được!" Cố phu nhân vỗ vỗ lên bàn tay cô trấn an.
"..."
Bên trong khu vực triển lãm, những bức tranh của các hoạ sĩ nổi tiếng đều được trưng bày rất đẹp mắt, ngoài ra còn có cả những bức tượng kinh điển.
Vân Chi Lâm nhìn không chớp mắt, mọi thứ ở đây đều thu hút ánh nhìn của cô, mà cũng bởi vì đây là lần đầu tiên cô được đến những nơi như thế này.
Có những tác phẩm cô chỉ nhìn thấy trên sách ảnh, bây giờ trông thấy ở bên ngoài lại càng thêm phần kinh diễm hơn.
"Thích như vậy sao? Sau này nếu con muốn thì vẫn có thể thường xuyên đến những nơi thế này!" Cố phu nhân thấy cô chú tâm vào các tác phẩm trưng bày, bà ấy nói.
"Vâng, con cảm ơn mẹ!" Vân Chi Lâm hạnh phúc ôm lấy cánh tay bà ấy.
Cố phu nhân thật sự giống như mẹ ruột của cô vậy, dù chỉ là thời gian ngắn nhưng cô lại cảm nhận được tất cả tình yêu và sự ấm áp mà bà ấy dành cho mình.
"Ừm, mẹ muốn vào nhà vệ sinh một chút, con cứ tiếp tục xem đi!" Cố phu nhân nói xong thì buông tay Vân Chi Lâm ra, bà ấy hướng về phía nhà vệ sinh mà đi tới.
Vân Chi Lâm tiếp tục thưởng thức các tác phẩm nghệ thuật, bất chợt cô dừng chân trước một bức tranh thiếu nữ u buồn.
Người hoạ ra bức tranh này cô biết, cô cũng rất ngưỡng mộ ông ấy khi đọc được tư liệu trên sách.
Trong lúc cô đang chăm chú, thì bên cạnh lại xuất hiện một người đàn ông.
"Tranh của Evan rất tuyệt có đúng không? Đây cũng là chân dung người vợ quá cố của ông ấy, không biết ông ấy đã đau khổ thế nào khi vẽ nó!"
Vân Chi Lâm giật mình, cô liền quay sang nhìn hắn ta, đôi mắt lập tức mở to.
Người đàn ông trước mặt này tây trang rất chỉn chu, khuôn mặt điển trai không thua kém gì hôn phu của cô, vóc dáng cao to rất bắt mắt.
Nhưng đối với Vân Chi Lâm những thứ này không đáng để cô kinh ngạc, mà bởi vì cô biết gã đàn ông này.
Ở kiếp trước, Vân Chi Lâm đã từng gặp qua hắn khi hắn ta đến tìm Vân Du Nhã.
Người này không ổn, nếu có quen biết với cô em gái cùng cha khác mẹ kia của cô, thì hắn chắc chắn cũng không phải người tốt lành gì.
Vân Chi Lâm không muốn có chút dính líu gì đến hắn, cô không trả lời mà vội xoay người bỏ đi nhanh.
Nhìn thấy cô dần đi xa, gã đàn ông liền nhếch môi mỉm cười.
"Vị hôn thê của Cố Trạch Thần sao? Hừm,