Để chuận bị quà gặp mặt cho Cố Trạch Thần, Vân Chi Lâm đã gấp rút vẽ ra một bản thiết kế mới, với hy vọng món quà này sẽ hợp với anh.
Tuy cô chẳng có gì đặc biệt, nhưng những thứ này cô làm được.
Công xưởng của Cố gia hiện tại vì còn chút trục trặc trong khâu tuyển người nên vẫn chưa thể hoạt động.
Cho nên chiếc áo khoác mà Vân Chi Lâm muốn tặng cô đã tự mình chọn vải và cắt may.
Cô giỏi thiết kế, có điều phần may vá vẫn còn rất kém, cũng may có Cố phu nhân bên cạnh chỉ bảo nhiều mà cô cũng hoàn thành nó.
Một tuần đã trôi qua, thoắt cái đã đến ngày Vân Chi Lâm và Cố phu nhân đến doanh trại thăm Cố Trạch Thần.
Vẫn là con đường quen thuộc đó, mà Vân Chi Lâm lần này trở về đã có ít nhiều thay đổi, cô sớm đã không còn là cô bé gầy gò sống tạm bợ bên trong chuồng ngựa bẩn thỉu.
Ngay tại giây phút này đây, cô hy vọng người mẹ đã mất ở trên có thể nhìn thấy cô đang sống rất tốt, hy vọng bà ấy có thể yên tâm luân hồi một kiếp người mới.
"Trời hôm nay sao lạnh thế nhỉ?" Cố phu nhân ở bên trong xe cảm thấy có chút rét, bà ấy nói.
"Ở Giang Tây cho dù là mùa xuân thì vẫn rất lạnh ạ.
Mẹ chờ một chút, để con lấy áo ấm cho mẹ!" Vân Chi Lâm vốn đã quen với cái lạnh thấu xương ở Giang Tây, cô mỉm cười đáp.
Vân Chi Lâm từ trong túi lấy ra một chiếc áo khoác làm bằng lông vô cùng ấm áp, cô cẩn thận choàng lên cho Cố phu nhân.
"Có Lâm Lâm ở bên cạnh thật là tốt!" Bà ấy dịu dàng nói.
"..."
Mất gần nửa ngày, xe cũng đã đưa hai người đến quân doanh của Cố Trạch Thần.
Vừa trông thấy bóng dáng chiếc xe quen thuộc, lính canh gác ở đây đã vội vàng mở rộng cánh cổng chào đón hai người.
Tiếp đến bọn họ lại nghiêng mình cúi chào, trông vô cùng trang nghiêm.
Vân Chi Lâm khẽ cười khẩy, hình ảnh này so với lần trước cô đến khác nhau một trời một vực đi, những tên lính gác đâu biết sẽ có ngày này.
Xe vừa dừng lại, một người đàn ông vạm vỡ đã đi đến, hắn ta kính trọng mở cửa xe.
"Cố phu nhân, bà đến đây gặp Thiếu Tướng sao? Ngài ấy đang ở phía sau tập luyện, phiền bà chờ một chút!"
"Cảm ơn cậu nhé, mọi người cứ từ từ đi, không có việc gì phải vội vã đâu!" Cố phu nhân hiền từ đáp lời hắn.
Nhưng ngay khi Vân Chi Lâm vừa bước xuống xe, mọi ánh mắt của binh lính trong quân doanh đều hướng về phía cô.
Thành thật mà nói cô của hiện tại quá đỗi xinh đẹp, gương mặt thanh thuần đáng yêu khiến ai nấy đều phải ngước nhìn.
Mái tóc cô xoã dài, mỗi khi có gió thổi đến lại nhẹ nhàng tung bay, bây giờ cô mới ra dáng một đại tiểu thư cao quý.
"Vân tiểu thư, là cô thật sao?" Lúc này ở phía xa, một chàng trai ba chân bốn cẳng chạy đến, hắn ta vừa nhìn thấy Vân Chi Lâm liền vui như mở hội.
"Đúng là cô rồi, bây giờ trông cô thật sự rất xinh đẹp!" Người này chính là Triệu Kỳ Vũ, không ngờ hắn vẫn nhận ra cô.
"Anh làm tôi ngại quá, cảm ơn anh nhé, mọi thứ đều là nhờ mẹ Cố đấy!" Vân Chi Lâm vén tóc thẹn thùng đáp, cô thân thiết ôm lấy cánh tay Cố phu nhân.
"Ah, thất lễ rồi, chào Cố phu nhân ạ!" Triệu Kỳ Vũ lúc này mới nhận ra sự thất lễ của mình, hắn cúi đầu ngại ngùng.
"Không sao, ai bảo con dâu của tôi đẹp như thế, khiến người mẹ chồng này bị lu mờ chứ!" Cố phu nhân vỗ nhẹ vào vai Vân Chi Lâm.
"..."
Trong lúc ba người đang mải mê trò chuyện, thì Cố Trạch Thần cũng đã