Cố Trạch Thần nhìn dấu ngón tay in hằn trên khuôn mặt của Vân Chi Lâm khẽ câu mày, cục vàng đáng yêu anh còn chẳng nỡ nặng lời với cô, giờ lại bị đánh đến thâm tím mặt mày như này đây.
Anh rất hối hận khi đưa cô đến đây, càng hối hận về việc đã để cô ở lại chỗ đáng nguyền rủa này một mình.
Anh chỉ nghĩ ra ngoài một chút sẽ không sao, vậy mà...
"Anh xin lỗi, sau này anh sẽ không để em đến cái nơi chết tiệt này thêm một lần nào nữa!" Cố Trạch Thần nhẹ nhàng xoa xoa gò má cô.
Tiếp đến anh ngoảnh đầu quay lại nhìn hai cha con Hứa Thừa Duẫn, xem ra anh đã quá nhân nhượng với bọn họ rồi, cho nên họ mới ngạo nghễ mà bắt nạt vợ anh.
Cố Trạch Thần kéo Vân Chi Lâm vào lòng, anh dùng tay bịt chặt tai cô lại.
"Chờ anh một chút, giúp em xả giận xong sẽ đưa em về!" Anh dịu dàng ghé sát gần cô nói.
Hứa Thừa Duẫn cũng là người từng trải, ông ta cảm nhận được sát khí toát ra từ phía Cố Trạch Thần, là một dự cảm không lành sắp ập đến.
"Trạch Thần, con nghe ta nói, con nhìn Thanh Nhi đi, con bé còn khốn đốn hơn con nhóc kia nhiều!"
Hứa Thanh Nhi ứa nước mắt, cô ta giả vờ đáng thương trước mặt anh.
Nhưng có một điều mà bọn họ không biết, bởi ngoài Vân Chi Lâm ra thì trong mắt anh chẳng có người phụ nữ nào đáng thương cả.
Cố Trạch Thần nhếch môi cười lạnh, anh nói.
"Hứa lão gia, buổi tiệc này hình như vẫn còn thiếu gì đó, để tôi giúp ông thêm phần đặc sắc nhé!"
"Ý con là gì?" Hứa Thừa Duẫn tái mặt hỏi lại anh.
"Hứa Thanh Nhi thích phá hoại như vậy, vừa hay tôi cũng có cái sở thích đó!" Cố Trạch Thần híp mắt lại nhìn ông ta, liền ngay sau đó anh rút súng ra lên đạn, nhắm thẳng về phía Hứa Thanh Nhi.
"Lách, cách." Âm thanh giòn tan làm cho hai ông cháu Hứa Thừa Duẫn tim muốn nhảy dựng lên.
"Trạch Thần, con tính làm cái gì hả? Mau dừng tay lại!" Ông ta hoảng loạn hét lên.
Nhìn hai người họ hoảng sợ, Cố Trạch Thần cảm thấy vô cùng sảng khoái.
"Có như vậy mà đã sợ sao? Yên tâm đi, mạng của cháu gái ông tôi tạm thời để đó!"
"Đùng, đoàng!" Vừa nói tiếng trước tiếng sau Cố Trạch Thần đã di chuyển họng súng lên cao, anh nhắm vào đèn chùm treo phía trên mà nã đạn.
"Loảng, xoảng." Chùm đen pha lê cứ như vậy mà vỡ nát, rơi xuống dưới như mưa.
"A..." Vừa hay đó là vị trí mà Hứa Thanh Nhi đang đứng, những mảnh vỡ rơi xuống vô tình cứa vào da thịt cô ta, toác da đến chảy cả máu.
"Người đâu, mau gọi bác sĩ!" Hứa Thừa Duẫn xót cháu liền hốt hoảng gọi người đến.
Cố Trạch Thần mặt không cảm xúc nhìn họ, anh nhấn mạnh từng chữ.
"Ông nên cảm ơn vì Lâm Lâm không có gì nguy hiểm, bằng không thì thứ bây giờ đang nằm ở trên sàn chính là thi thể của cháu gái ông!"
Vân Chi Lâm ở trong lòng anh có cơ thể không biết từ khi nào đã run rẩy đến lợi hại, dù cho Cố Trạch Thần ban nãy đã giúp cô bịt chặt tai nhưng tiếng súng kia cô vẫn có thể nghe rõ.
Hình ảnh kiếp trước cô chết trước họng súng đen ngòm của Vân Du Nhã cứ như thế mà ùa về, sự việc giống như mới hôm qua, vị trí mà viên đạn xuyên qua ở kiếp trước nay trở nên nhức nhối.
"Trạch...Trạch Thần, em muốn về nhà, đưa em về nhà đi!" Cô túm chặt áo của anh, giọng lắp bắp cầu xin.
Cố Trạch Thần cũng cảm nhận được cô đang run rẩy, anh vội vã ôm lấy cô.
"Được, anh đưa em về!" Nói xong anh liền bế bổng cô lên, hai người gấp gáp rời đi.
Ngay trước khi ra đến cổng lớn Hứa gia,