Rạng sáng, Vân Chi Lâm cảm thấy có chút lạnh, cô giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mơ đẹp.
Cô vô thức nhìn sang bên cạnh, giường đã trống từ lúc nào, trên nệm vẫn còn vương lại chút hơi ấm, hẳn là Cố Trạch Thần chỉ vừa mới rời đi.
Vân Chi Lâm vươn vai ngáp một cái thật dài, cô đứng lên hướng về phía cửa sổ, đêm qua chắc là cô đã quên đóng cửa, nên gió lạnh mới thay phiên nhau mà thổi vào phòng.
"Cạch." Cửa sổ được đóng kín, căn phòng liền trở nên ấm áp hơn.
Vân Chi Lâm dụi mắt vài cái, vì còn khá là sớm nên cô quyết định quay trở về giường ngủ thêm một chút nữa.
Do vẫn còn buồn ngủ, nên chẳng mất bao lâu cô lại đi vào giấc mộng.
...
Buổi trưa, biệt thự Cố gia.
Vân Chi Lâm ngồi trước bàn làm việc, cô đưa tay chống cằm, đôi mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, đây là đang trông chờ vào vị khách đầu tiên đến đặt hàng đây.
Cô không biết là sau vụ việc đêm qua, hôm nay còn có vị tiểu thư hay là quý phu nhân nào đến đây đặt hàng nữa hay không.
Vốn tưởng mọi chuyện đang rất là suôn sẻ, không ngờ giữa đường lại nhảy ra một Hứa Thanh Nhi đến phá đám.
Trong lúc miên man suy nghĩ, bất chợt Vân Chi Lâm lại nhớ đến chuyện Cố Trạch Thần ngủ cùng mình đêm hôm qua.
Giờ nghĩ lại làm cô thấy khá là xấu hổ, bởi vì dù sao cô vẫn chưa có trưởng thành đâu, như vậy không nên chút nào.
Vân Chi Lâm đỏ mặt che mắt lại.
"A, mình suy nghĩ cái gì đây không biết nữa?"
Khi Vân Chi Lâm một lần nữa mở mắt ra, bên dưới cổng của Cố gia đã xuất hiện vài chiếc xe hơi sang trọng, bọn họ luân phiên nối đuôi nhau đi vào.
"Là ai vậy nhỉ?" Cô bật ngồi dậy, đôi mắt đầy mong chờ.
Còn không kịp để cho người hầu thông báo, Vân Chi Lâm đã vội vàng đứng lên chạy ù xuống dưới nhà.
"..."
Phòng khách Cố gia.
Cố phu nhân lúc này đang đón tiếp những vị khách vừa đến, bọn họ đều là những phu nhân sang trọng, có tiếng trong giới quý tộc.
"Cố phu nhân, thật ngại vì hôm nay đã đến mà không thông báo trước!" Lê phu nhân nhã nhặn mở lời trước, khuôn mặt bà ấy vẫn luôn hiền lành như thế.
"Không có gì, chỉ là không biết Lê phu nhân hôm nay đến đây là có việc gì?" Mẹ Cố cũng lịch sự đáp lại.
Lê phu nhân nhìn sang mấy vị khách đi cùng, rồi bà ấy mới nhẹ giọng trả lời.
"Tôi hôm nay đưa bạn bè đến đây vốn là muốn gặp cô con dâu nhỏ của Cố gia, bởi vì tôi thấy trang phục hôm qua dự tiệc của cô ấy rất đẹp!"
"Đúng vậy, bọn tôi đến đây là muốn xem và đặt hàng, không biết con dâu của phu nhân đây có rảnh không?" Một vị phu nhân khác lên tiếng.
Vân Chi Lâm vừa hay bước xuống lầu, cô nghe thấy lời bọn họ nói trong lòng mừng như trẩy hội.
"Vâng, dĩ nhiên là rảnh rồi ạ! Được đón tiếp các vị phu nhân đây chính là vinh hạnh của tôi!" Cô cất tiếng trả lời thay mẹ Cố.
Mọi người nghe thấy giọng nói của Vân Chi Lâm liền quay đầu nhìn lại, những người chưa từng gặp cô lại tỏ ra rất bất ngờ, bởi vì họ không nghĩ cô chỉ là một cô gái mười sáu tuổi.
Nhưng bọn họ dường như không hề nghi ngờ về khả năng thiết kế của cô, vì Lê phu nhân đây là một người có mắt nhìn rất tốt, có được sự công nhận của bà ấy thì chắc chắn rằng sản phẩm của cô rất xuất sắc.
"Không ngờ cô gái trẻ này xinh đẹp như vậy, quả nhiên mắt nhìn con dâu của Cố phu nhân thật sự rất tuyệt!" Một người khách họ Dương cũng tấm tắc khen ngợi cô.
Cố phu nhân nghe được lời này cũng thấy mát lòng.
"Dương phu nhân quá khen rồi, chỉ là Lâm Lâm rất có duyên với gia đình chúng tôi!"
Vân Chi