Trong đêm, ánh mắt của Cố Trạch Thần trở nên sắc lạnh, anh mà còn không giải quyết sớm chắc là bé cưng của anh bị tên khốn này doạ sợ cho mà xem.
Trong phút chốc anh buông tay Vân Chi Lâm ra, động tác thuần thục tung đòn đánh bay con dao trên tay kẻ cướp.
Không chờ cho hắn kịp định hình, anh lại bồi thêm cho hắn một cú đấm thật mạnh vào mặt.
"Bốp, bốp."
Tên cướp không phải là đối thủ của Cố Trạch Thần, hắn bị đánh đau đến đầu óc quay cuồng, cứ thế mà như bao cát ngã nhào xuống đất.
Cố Trạch Thần nhàn nhã dùng đầu gối ấn chặt tên cướp xuống, tay còn lại rút dây nịt ra trói tay hắn ta lại.
Vừa đúng lúc nạn nhân của tên cướp chạy đến, cô ta hớt hãi nhặt lấy ví tiền của mình lên.
"Cái tên khốn này, vậy mà dám cướp của, đánh chết hắn đi!" Cô ta tức giận xông đến, dùng chân đạp cho hắn ta vài cái đau đớn.
"Được rồi, giao hắn cho cảnh sát xử lý thôi!" Cố Trạch Thần lạnh nhạt lên tiếng.
Người phụ nữ kia lúc này trông thấy khuôn mặt anh tuấn của anh, lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.
"Là anh giúp tôi bắt cướp à, cảm ơn anh nhé, không biết tôi có thể mời anh một bữa để cảm ơn hay không?" Giọng cô ta nhão nhoét, ánh mắt nhìn anh bẽn lẽn.
Cố Trạch Thần cảm thấy lạnh gáy.
"Không cần, đây là nghĩa vụ của tôi!"
Vân Chi Lâm ở phía sau im lặng cúi đầu, nhưng tay cô lại đang véo mạnh vào eo Cố Trạch Thần.
Đây hình như là đang ghen, cô bây giờ đã biết ghen khi nhìn thấy người phụ nữ khác cố tiếp cận anh.
Cố Trạch Thần khoé môi giật giật, anh nhanh tay chụp lấy bàn tay của Vân Chi Lâm, còn không ngăn cản chắc lát nữa đến da thịt của anh cũng bị cô véo cho tứa máu.
"Anh ấy chỉ ăn cơm nhà, không thích ăn bậy bên ngoài đâu!" Vân Chi Lâm lại đánh chủ ý sang người phụ nữ kia, cô nhấn mạnh từng chữ, vừa đá xéo lại vừa đánh dấu chủ quyền.
Người kia lúc này mới nhận ra sự xuất hiện của Vân Chi Lâm, chỉ thấy cô ta lườm một cái rồi quay đầu sang chỗ khác lẩm bẩm.
"Xì, chỉ muốn mời bữa cơm, có cần làm căng vậy không?"
Đột nhiên Vân Chi Lâm cảm nhận được bàn tay của mình ươn ướt, chất lỏng ấm nóng khiến cô hơi giật mình.
"Trạch Thần, tay anh chảy máu rồi!"
Vết thương ban nãy do tên cướp kia gây ra đã thấm đẫm máu tươi, không ngờ lại sâu như vậy.
Nhưng với Cố Trạch Thần cũng chỉ là vết thương bình thường, anh không cảm thấy đau cho lắm.
"Mau đưa tay cho em!" Chỉ có Vân Chi Lâm là hoảng hốt, cô cầm lấy bàn tay của anh lên, tay còn lại lục lọi trong túi tìm khăn tay của mình.
Cố Trạch Thần nhìn thấy cô lo lắng như vậy, trong lòng anh cũng cảm thấy vui.
"Vợ à, đau!" Anh bắt đầu làm nũng với cô như một đứa trẻ.
"Em xin lỗi, để em nhẹ tay một chút!" Vân Chi Lâm sốt ruột đáp.
"Phù." Cô còn cẩn thận thổi nhè nhẹ vào vết thương của anh, để anh đỡ thấy đau hơn.
Đôi mắt của Cố Trạch Thần dịu dàng nhìn Vân Chi Lâm, trái tim của anh đang đập nhanh, chỉ muốn tiến đến gần hôn cô một cái.
Rất nhanh cô đã băng bó vết thương cho anh xong, còn cố tình thắt cả nơ.
"Tạm ổn rồi, chờ lát nữa về nhà em sẽ xử lý tốt hơn!" Vì ở bên ngoài không có thuốc sát trùng, cho nên cô chỉ băng bó tạm bợ.
"Ừm." Cố Trạch Thần dịu giọng ừ một tiếng.
"..."
Một lúc sau cảnh sát đến để đưa tên cướp và người phụ nữ kia đi, hai người mới quay về chỗ đỗ xe để trở về Cố gia.
Trong phòng ngủ của Vân Chi Lâm, Cố Trạch Thần nhàn nhã nằm trên giường của