Vậy mà cũng đã hai năm rồi, suốt thời gian qua Vân Chi Lâm và mẹ Cố chưa bao giờ từ bỏ Cố Trạch Thần.
Chỉ cần có chút tin tức về anh, là cô lại gấp rút lên đường tìm kiếm, bất kể đó là đâu.
Nhưng hy vọng nhiều thì thất vọng lại càng lớn, lần nào cũng chỉ là tin giả.
Có điều ít ra còn tốt hơn cha Cố đi, mấy năm nay ông ấy còn sống hay đã chết đều không ai biết được, mẹ Cố cũng vì chuyện này mà đau khổ.
Vân Chi Lâm bây giờ là chỗ dựa cuối cùng cho mẹ Cố, cô cũng đã hứa với bà là sẽ đi tìm Cố Trạch Thần trở về cho bà.
Hôm nay cũng như vậy, nhận được tin tức của Diệp Ân là Cố Trạch Thần sẽ đến đây tham gia tiệc của nhà họ Tống ở nước X, Vân Chi Lâm lại vội vàng không quản ngày đêm để đến được đây.
Giờ đã có trong tay thiệp mời mà Diệp Ân đưa cho, Vân Chi Lâm có thể đường đường chính chính mà bước vào hang ổ quân địch được rồi.
Để phù hợp với bữa tiệc, Vân Chi Lâm đã mặc một chiếc váy màu đen quyến rũ, tóc dài xoăn nhẹ được thả phía sau vai.
Khuôn mặt xinh đẹp lại được trang điểm tinh tế, nhưng đáng tiếc là bị một chiếc mặt nạ che đi mất, chỉ để lộ đôi mắt to tròn và bờ môi đỏ căng mọng.
"Thưa quý cô, phiền cô cho chúng tôi xem thiệp mời!" Vừa đi đến cửa, Vân Chi Lâm liền bị người gác cổng giữ lại.
"Sao lại dữ dằn như thế chứ, thiệp mời của tôi đây!" Cô nở nụ cười dụ hoặc, rồi lấy thiệp mời đưa cho hắn ta.
Sau một vài phút xem xét cẩn thận, tên gác cổng cúi đầu mời cô vào trong dự tiệc.
"Tiểu thư, mời cô vào!"
Qua được cửa ải đầu tiên, Vân Chi Lâm mới cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, nếu bị phát hiện là thiệp giả, cô chắc sẽ tiêu đời mất.
Quả nhiên Diệp Ân làm việc rất đáng tin, không gì là cô ấy không làm được.
Bước vào sảnh tiệc, Vân Chi Lâm không khỏi ngỡ ngàng với độ sang trọng và chịu chi của chủ nhà.
So với những bữa tiệc mà cô từng được tham gia trước đây, thì ở đây còn vượt trội hơn hẳn về độ hoành tráng.
Đèn thủy tinh trên trần nhà lộng lẫy, toàn bộ sảnh tiệc đều được dát vàng đắt đỏ, trên bàn ngoài những món ăn hảo hạng ra, thì còn có rất nhiều chai rượu quý.
Có điều Vân Chi Lâm cũng không đến đây để ăn tiệc, cái cô cần là đi tìm tung tích của Cố Trạch Thần.
Bữa tiệc này quy tựu rất nhiều khách mời lớn, cho nên gia chủ cũng đặc biệt chuẩn bị phòng riêng để họ nghỉ ngơi.
Vân Chi Lâm theo thông tin mà Diệp Ân đã cung cấp, cô len lén rời khỏi sảnh tiệc để lên lầu, là phòng chờ cho khách mời quan trọng của nhà họ Tống.
Ở đây giống như một lâu đài vậy, hành lang dài như không thấy lối ra, xung quanh là những cánh cửa gỗ lớn được trang trí tinh tế.
Vân Chi Lâm chậm rãi tiến về phía trước, cô cẩn thận từng bước một sợ bị người nào đó phát hiện ra, bởi thiệp giả của cô làm sao được cấp cho phòng nghỉ chứ.
...
Mất hơn nửa giờ đồng hồ, Vân Chi Lâm cũng đến được căn phòng mà theo Diệp Ân người sử dụng là Cố Trạch Thần.
Cô thở ra một hơi dài, rồi đưa tay lên gõ cửa.
"Cốc, cốc."
Bên trong không có ai trả lời, đáp lại cô chỉ là sự im lặng kéo dài.
Vân Chi Lâm mím môi thật chặt, hy vọng của cô lúc này đã mất đi một nửa, cô lại không từ bỏ mà tiếp tục gõ mạnh vào cửa.
"Là ai vậy chứ? Có biết phiền lắm hay không, người ta còn đang nghỉ ngơi này!" Không phụ lòng mong chờ của cô, cuối cùng cũng có người từ bên trong trả lời lại, có điều ngữ khí lại không hề dễ chịu.
Vân Chi Lâm ánh mắt lại sáng lên tia hy vọng, cô không trả lời mà tiếp tục gõ mạnh vào cửa gỗ.
"Cốc, cốc."
Lần này trực tiếp làm cho người bên trong tức giận, họ đùng đùng đi