Đường Thúy Hoa xuất thân chỉ là một kẻ bán nghệ nuôi thân, bà ta vô tình gặp được Vân Trường Thạch ở nơi làm việc, sau đó chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Từ một kẻ không có gì trong tay, nhờ vào âm mưu thâm độc mà khiến gã đàn ông tệ bạc kia lạnh nhạt với vợ, làm cho bà ấy đau lòng mà qua đời.
Cô con gái Vân Chi Lâm cũng trở thành đứa con không được thừa nhận, giờ ở Vân gia bà ta chính là chủ nhân.
Những việc như thế bà ta còn làm được, huống gì bây giờ Vân Chi Lâm còn chưa có kết hôn với Cố Trạch Thần đâu, chuyện này còn dễ hơn nữa.
"Cố phu nhân có thể là người thông tình đạt lý, nhưng bà lão phu nhân kia thì lại khác, bà ta rất coi trọng môn đăng hộ đối và bộ mặt của Cố gia!" Đường Thúy Hoa vừa nói vừa vuốt ve bàn tay con gái.
"Ý của mẹ là..."Vân Du Nhã nghi hoặc hỏi lại.
"Ý của mẹ là bây giờ vẫn chưa trễ đâu con gái! Chỉ cần con có thể cho Cố lão phu nhân thấy giá trị của mình, và cho họ biết Vân Chi Lâm kia rẻ tiền thế nào, thì Cố Trạch Thần sớm muộn gì cũng ở trong tay con mà thôi!" Ánh mắt Đường Thúy Hoa loé lên một tia thâm độc.
Vân Du Nhã lúc này mới hiểu ra, cô ta vui vẻ mỉm cười.
"Vâng, con biết rồi! Mẹ, vậy mẹ cũng nói cha sắp xếp cho con đến Thành Đông học tập đi!"
"Được, mọi chuyện mẹ sẽ sắp xếp cho con, Vân Chi Lâm đó sớm đã không có cửa với con rồi!" Đường Thúy Hoa ngọt ngào nói.
...
Thành Đông, nhà lớn Cố gia.
Một giờ trước, Cố Trạch thần đã lái xe đến nơi, anh cẩn thận mở cửa cho Vân Chi Lâm xuống, hai người song song đi vào.
Người làm trong nhà nhìn thấy anh trở về liền vui vẻ cúi đầu chào hỏi, sau đó lại vội vội vàng vàng chạy vào trong thông báo.
Hai người còn chưa có đi đến phòng khách lớn, thì ở đấy Cố phu nhân và Cố lão phu nhân đã từ bên trong chạy ra đón.
Con cháu trong nhà đi xa cả tháng trời, bọn họ đương nhiên nhớ mong không thôi rồi.
"Thần Thần của bà về rồi sao, bà nhớ con lắm! Thằng nhóc đáng ghét này, đi lâu như vậy mới chịu trở về!" Cố lão phu nhân ôm chầm lấy cháu trai nói.
"Về nhà là vui rồi, mau vào trong đi, bên ngoài trời nắng lắm!" Cố phu nhân cũng rưng rưng nước mắt, vì bệnh tật quanh năm nên trông bà ấy có chút tiều tụy.
Nhưng khí chất và nhan sắc của bà ấy không thể chê vào đâu được, so với nét đẹp sắc sảo của Đường Thúy Hoa thì vẻ đẹp của bà ấy đằm thắm và dịu dàng hơn.
Vân Chi Lâm nãy giờ đứng bên cạnh không có lên tiếng, vì cô cũng không biết nên nói gì, giờ xen vào thì có lẽ không được duyên cho lắm.
Sau vài phút Cố phu nhân cuối cùng đã nhìn thấy cô, bà ấy liền lên tiếng hỏi.
"Cô bé này là ai vậy?"
Cố Trạch Thần liền đáp.
"Mẹ không nhận ra sao, là con dâu xinh đẹp mẹ chọn từ khi còn bé cho con đấy!"
"Dạ, con chào phu nhân và lão phu nhân ạ! Con là Vân Chi Lâm, con gái của Vân Trường Thạch và Dương Linh Lam!" Vân Chi Lâm bấy giờ mới dám lên tiếng chào hỏi.
"Sao, là Chi Lâm à?" Cố phu nhân nghe xong liền nhớ ra, bà ấy vui mừng đi đến nắm tay cô nói.
"Không ngờ giờ con bé đã lớn thế này rồi, nhưng tại sao lại gầy như vậy chứ?"
"Mẹ, chúng ta vào trong trước đi!" Thấy cô có vẻ ngại, Cố Trạch Thần