Chương 27
Lăng Dục Cẩn đọc được trên mạng một cái topic.
Vấn đề là như vầy, nam nhân không cần phải cho bú sữa, hai điểm nhô ra trên ngực còn dễ lộ ra lúc mặc áo sơ mi nữa, vậy chúng nó mọc ra là để làm gì?
Đáp áp được tán thành nhiều nhất đó là: để phân chia mặt trước mặt sau.
Lúc Lăng Dục Cẩn đọc được cái này thì cười không dừng được, nhưng sau khi cẩn thận ngẫm lại đáp án, quả thực cảm thấy đúng là có đạo lý làm cho không người nào có thể phản bác nổi.
Đáp án đó phải cho 101 điểm, nhiều thêm một điểm là để cho người trả lời kia, rất đáng khen ~
Lăng Dục Cẩn cho rằng, dù sao trên thân thể con người luôn có một vài khí quan không dùng tới, nói thí dụ như ruột thừa, hay thí dụ như hai điểm nhô ra trên ngực nam nhân ~
Chẳng qua Lăng Dục Cẩn không nghĩ tới, có một ngày hai điểm đó lại giống như khi ruột thừa bị nhiễm trùng, đột nhiên nhảy ra quét độ tồn tại một chút.
Lúc bị mảnh lá cây lành lạnh bao bọc lại, Lăng Dục Cẩn chỉ chợt cảm thấy có một cảm giác tiêu hồn từ ngực lan ra, cảm giác xa lạ làm cho cậu theo bản năng kêu ra tiếng, quả thực là "xấu hổ".
Như một con mèo bị đạp đuôi, Lăng Dục Cẩn hai ba hớp uống cạn nước, thu thập đồ vật với Lăng Kiệt Sâm xong liền tiếp tục đi tới phía trước.
Về phần Lăng Điềm Điềm vẫn chưa biết tại sao mình lại bị nhét vào trong túi áo? Lăng Dục Cẩn không nhéo lá của nó đã xem như rất ôn nhu rồi.
╭(╯^╰)╮
Trên thực tế, trình độ nguy hiểm của rừng mưa nhiệt đới căn bản không thua gì sa mạc cả.
Che dấu phía sau những bụi cây xanh tốt là chồng chất những bộ xương trắng của những người bước nhầm vào khu rừng này. Tình huống ở tổ khác như thế nào thì bọn Lăng Dục Cẩn không biết, sau khi hai người ăn uống xong không ít thứ và điều chỉnh thể lực, cảnh tượng chung quanh bắt đầu thay đổi, bao trùm cả tầm mắt là thảm thực vật màu xanh càng ngày càng tươi tốt, mà ánh sáng cũng càng ngày càng kém.
Khắp nơi đều là những đại thụ che trời cao hơn năm mươi mét, tán cây rộng xòe ra triệt để ngăn cách ánh mặt trời vừa rồi ở rừng mưa còn có thể nhìn thấy, mà lá cây rậm rạp giống như là một lá chắn cách nhiệt cách thủy, không chỉ ánh mặt trời vô pháp tiến vào, ngay cả hơi nước cũng vô pháp tiêu tán đi, chỉ có thể kết lại trên lá cây, sau khi đã không ngừng tích tụ liền lần nữa biến thành bọt nước rơi xuống, đánh lên những phiến lá của đám thực vật cao nửa người chung quanh, như có một cơn mưa đang đổ xuống.
Đương nhiên, đánh lên trên người cũng rất là đau.
Camera phi trùng dưới tình huống ánh sáng không đủ thì sẽ tự mang một nguồn sáng mỏng manh, chúng nó nhìn cứ như là những con đom đóm đang bay lượn chung quanh, nhưng Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm lại không có tâm tình để thưởng thức đám đom đóm giả đó, bởi vì bọn họ đều biết, khiêu chiến rừng mưa bây giờ mới chân chính bắt đầu.
Không như khu vực biên giới vừa rồi mà có thừa thảm thực vật "thưa thớt" để cho bọn họ ăn cơm hay nghỉ ngơi, hoàn cảnh ở chỗ họ đang đứng hiện tại cơ hồ tối đen như đêm khuya, đây mới chân chính là trung tâm rừng mưa.
Ừm, nghĩ lạc quan một chút thì ít nhất phương hướng của Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm không sai, nếu không gặp được đám thực vật cao cỡ nửa người dưới đại thụ và mấy loại dây leo này nọ, vậy khẳng định bọn họ đã đi nhầm đường.
Dao găm đảm nhiệm làm vũ khí, Lăng Điềm Điềm chạy ra khỏi túi áo, nằm nhoài trên đầu Lăng Dục Cẩn thời thời khắc khắc nhắc nhở tình huống phía trước cho hai người, tầm mắt bị che chắn nên càng phải cẩn thận hơn, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm đều không nói gì, lực chú ý đều đặt trên âm thanh mà rừng mưa ngẫu nhiên truyền đến hoặc là động vật nào đó tru lên.
Đột nhiên, Lăng Điềm Điềm duỗi lá cây, nhỏ giọng cảnh báo Lăng Dục Cẩn, "Ba mươi mét phía trước hướng Tây Bắc, trên tán cây có một con báo thành niên đangẩn dấu."
Tại trong rừng mưa, chỉ có đám động vật họ mèo thân thủ nhanh nhẹn mới có thể thoải mái bò lên đại thụ cao mấy chục mét, còn có thể thành công ngụy trang chính mình. Khác với những học sinh có thể biến thân bên người Lăng Dục Cẩn, chúng nó mới là thợ săn hoàn mỹ chân chính trên người có mùi máu tươi, luôn an tĩnh ẩn núp để chuẩn bị một kích chí mạng, thậm chí loài báo còn lợi dụng trọng lực của bản thân mà nhào xuống khởi xướng công kích, đừng nói là nhân loại, cho dù có là một đầu lợn rừng thành niên thì sống lưng cũng sẽ bị lực lượng đó đập đứt đôi.
Mà ba mươi mét, là một khoảng cách phi thường gần, cũng là một khoảng cách cực kỳ nguy hiểm.
Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm đồng thời nhìn về hướng Tây Bắc, mắt đối mắt với một đôi đồng tử màu hoàng kim, trong thiên nhiên, lúc hai đầu mãnh thú gặp nhau thì sẽ giằng co lẫn nhau và cẩn thận cân nhắc lực lượng của đối phương, nếu có một phương chủ động bước lên phía trước, vậy đó liền đại biểu nó tuyệt đối chiếm cứ thượng phong, đã chuẩn bị phát động công kích về phía đối thủ.
Phải cảm ơn Lăng Thanh Huyền vì bình thường hay phổ cập khoa học cho hai người.
Khí thế trong nháy mắt liền biến đổi, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm khó hiểu bỗng trở nên nguy hiểm, Lăng Dục Cẩn chậm rãi vươn tay lấy ra khí cụ mô phỏng âm thanh, ngón tay cực nhanh chọn một đoạn tần suất, sau đó phát ra thanh âm trầm thấp từ trong cổ họng, "Rống ——" một tiếng.
(Lăng Thanh Huyền: Tiếng rống của bạo long?? Sao em làm được hử?!! ←_←)
Bắt đầu từ lúc ánh mắt Lăng Dục Cẩn biến hóa, con báo nọ đã có chút khẩn trương, phát ra âm thanh uy hiếp nhưng lại không có tiến lên phía trước, sau khi Lăng Dục Cẩn học Lăng Thanh Huyền rống lên một tiếng, nó theo bản năng lui lại phía sau mấy bước.
Nếu dã thú biết sợ hãi, vậy chuyện còn lại liền dễ làm.
Lăng Dục Cẩn lẳng lặng đứng ở tại chỗ, trầm giọng mệnh lệnh con báo nọ, "Cút đi!"
Có chút không cam lòng, con báo cong cong thân thể, lông trên lưng con báo như là đang dựng thẳng lên, sau đó bỗng chú ý thấy dao găm sắc bén mà Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm đang cầm, nó chỉ có thể lui lại, trượt xuống đại thụ rồi chạy đi.
Tránh đi nguy hiểm là thượng sách, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm không thuộc về tổ hợp công kích, không phải là hai người hợp lực thì không giết nổi con báo đó, nhưng lại mất nhiều hơn được, ngược lại vô cớ lãng phí thể lực của bọn họ, vạn nhất lại bị mấy con dã thú hoặc là mấy tổ khác chạy tới sửa mái nhà dột, lúc đó liền mệt.
"Đột nhiên hơi nhớ tiểu Huyền." Lăng Kiệt Sâm không có bình tĩnh như Lăng Dục Cẩn, hắn lau mồ hôi trên trán rồi cảm khái một câu với em trai.
Nếu Lăng Thanh Huyền ở trong này thì khẳng định đã buồn bực vèo một phát biến thành bạo long, sau đó đâm trái đâm phải đi xuyên qua rừng mưa, dù sao thân thể khoẻ mạnh, da dày thịt béo, căn bản không sợ mấy loại uy hiếp nhỏ bé kia.
Lăng Dục Cẩn nghe thấy lời anh hai nói, cũng đồng ý gật đầu, "Em cũng rất nhớ chị ấy, nhưng khẳng định chị ấy hiện tại vẫn còn đang học bài thi, thật thảm."
Đang xem Trực tiếp, Lăng ba Lăng mẹ nghe được đoạn đối thoại này lập tức vô cùng vui vẻ phát lại một đoạn này cho Lăng Thanh Huyền đang học bài thi trong phòng tối xem, phát hiện thấy đứa con gái quả nhiên giống như Cẩn bảo đã đoán, vẫn đang cố gắng giãy dụa trong biển đề thi. Lăng ba Lăng mẹ sau khi mang tới một dĩa hoa quả liền tay trong tay rời đi, tiếp tục về phòng xem Trực tiếp.
Lăng Thanh Huyền: Chúng ta đổi một chút được không? Trận đấu em tới, còn hai người đi thi nhân viên công vụ!!!
Độ ẩm trong không khí quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến đường hô hấp, nhất là động vật ăn thịt có hình thể khá lớn hay thậm chí là nhân loại, tiếng thở dốc sẽ càng ngày càng nặng nề hơn. Sau khi Lăng Dục Cẩn gặp được con báo nọ thì liền bắt đầu chú ý tới vấn đề này, bởi vậy mà thành công tránh được mấy động vật ăn thịt và một tổ nhỏ tuyển thủ.
Đám người mà Lăng Dục Cẩn suýt nữa đã đụng mặt chính là một tổ năm người, dưới tư tưởng "địch ngoài sáng mình trong tối thì dễ xuống tay", Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm lén lút quan sát đám kia trong chốc lát.
Phát hiện thấy, năm người này không khỏi quá khoa trương đi?
Chật vật tới mức khó có thể tưởng tượng.
Trước tiên không nói về mấy bộ quần áo không có tác dụng bảo hộ và đã bị những bụi gai xé thành mảnh vụn, chỉ cần nói tới hai người đang ngồi chồm hổm kêu thảm thiết trên mặt đất kia, hai người nọ thế mà lại không dám đụng vào con đỉa đang hút máu trên đùi.
Nè nè, các cậu mất máu tới mức miệng trắng bệch luôn rồi kìa, nhanh chóng dùng con dao găm trong tay chém rơi con đỉa đi chứ! Ngồi đó la hét thì có ích gì, nói không chừng lát nữa lại đưa tới loại động vật ăn thịt nào nữa!
Mà nữ sinh tóc quăn kia đã tuyệt vọng bởi sắc xanh trước mắt, cô cảm thấy bọn họ căn bản tìm không thấy hy vọng rời đi cái nơi quỷ này, cô ta đã bắt đầu chuẩn bị thoát ly đội ngũ.
Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm liếc nhìn nhau sau tầng tầng lá cây, làm một cái thủ thế, sau đó liền lặng lẽ rời đi.
Đương nhiên, trước khi đi thì cũng tiện tay nhặt đá lửa mà cái người thét chói tai kia ném đi.
Dù sao "đã vứt bỏ" thì ý là "không cần nữa", Lăng Dục Cẩn nhặt "rác rưởi" thì không có liên quan tới họ.
Không lâu sau khi hai người Lăng Dục Cẩn rời đi, ba cái thư cầu cứu liên tiếp được đốt ở phía sau, bên chủ sự lập tức lái tàu bay tới đưa những tuyển thủ đã bỏ quyền đi.
Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm cũng không có để ý tới chuyện này, hai người bọn họ chậm rãi thăm dò quy luật đi lại, sau khi đã thích ứng được thì cũng có tâm tình để tiếp tục đại nghiệp ăn uống.
Mặc dù thực vật có độc nhiều không đếm xuể, nhưng đồng thời cũng có không ít thực vật và động vật có thể an toàn dùng làm thức ăn, Lăng Dục Cẩn thậm chí còn nhanh tay lẹ mắt phóng dao găm gim lại một con gà rừng béo đi ngang qua, ngay cả thanh âm giãy dụa cũng không có, lưỡi dao chuẩn xác cắt vào yết hầu, con gà rừng nọ tắt thở ngay tại chỗ.
Ở Lăng gia, loại tay nghề "tay không giết gà" này không tính là ngạc nhiên, lúc Lăng ba Lăng mẹ vừa mới mở quán ăn, có một đoạn thời gian người làm công việc gϊếŧ những con vật còn sống chính là Lăng Thanh Huyền.
Mà Lăng Thanh Huyền lại đặc biệt hưởng thụ cảm giác một đao chí mạng, những lúc không có việc gì cũng kéo Lăng Kiệt Sâm hoặc là Lăng Dục Cẩn tới rồi giảng giải những điều cần chú ý khi cắt cổ, lại chia sẻ thêm một chút về chỗ tốt khi động vật tử vong trong nháy mắt mà không có giãy dụa hay thống khổ.
Ừm, như là lúc động vật tử vong mà không có giãy dụa hay sợ hãi, chất thịt sẽ càng thêm thơm ngon (đâu ra thế?)~
Được rồi, tạm thời lại quét độ tồn tại cho Lăng Thanh Huyền – vua nằm cũng trúng đạn.
Lăng Kiệt Sâm bước qua rồi cầm dao găm lưu loát chặt bay đầu gà và móng gà, lấp lại dưới đất để tiêu trừ mùi máu, thuận tay lấy bùn bọc con gà luôn, ăn ý liếc mắt với Lăng Dục Cẩn, đích thật, hai anh em họ từ góc độ nào đó mà nói thì hẳn nên cảm ơn Lăng Thanh Huyền một chút.
Dù sao, nếu trong nhà không có một con bạo long ở chung, ai lại nghiên cứu những cách để cắt cổ động vật mỗi ngày?
Còn thật sự học thành thục cái kỹ năng này, làm cho Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm đều là một hảo thủ giết gà băm cá, ngay cả những người mỗi ngày không rời những sinh vật như thỏ trắng hay ếch nhỏ – nghiên cứu viên xuất thân chuyên nghiệp cũng mặc cảm.
_(: 3″ ∠)_
Sắp xếp xong gà ăn mày*, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm nện bước nhanh hơn, họ muốn sớm tìm được địa phương có thể đóng quân cắm trại hôm nay. Trong khu rừng mưa mà ánh sáng mặt trời đã bị ngăn, hai người Lăng Dục Cẩn không có cách nào phán đoán được sắc trời hiện tại như thế nào, nhưng cũng may là trên bộ đồ rằn ri của hai người được trang bị la bàn và đồng hồ, nó nói cho hai người biết, chẳng mấy chốc sẽ tới buổi đêm.
*trong qt ghi là "bùn kê", nhưng theo mình biết thì gà được bọc bằng bùn được gọi là "gà ăn mày"
Kế tiếp vận khí của bọn Lăng Dục Cẩn không tồi, không chỉ bắt được hai con gà, còn thuận lợi tìm được một dòng suối nhỏ, thậm chí dây leo quanh thân đại thụ cũng không có rậm rạp như vừa rồi nữa, như là cuối cùng cũng đã ra khỏi màu xanh lá, đã thấy được bùn đất màu nâu hay những hòn đá màu xám trắng và dòng suối trong suốt không màu, rốt cục cũng có thể thở ra một hơi những áp lực trong lòng.
Nhưng ở dã ngoại, nước càng sạch sẽ thì lại càng không thể uống, bởi vì nói không chừng dưới nước có loại thực vật kịch độc gì đó, hoặc là cách đầu nguồn không xa có xác thối của động vật đã chết. Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm đi dọc theo bờ con suối, chọn một hang động có thể tránh gió cách con suối một khoảng cách, mặc dù bên trong có hơi tanh, nhưng thắng ở chỗ là trong hang rất khô ráo.
"Nhưng nơi này quá nhỏ!" Lăng Kiệt Sâm thấy vẻ mặt của Lăng Dục Cẩn rất vừa lòng, xem xét cái hang nhỏ tới mức ngồi xổm thì miễn cưỡng nhét vào được hơn phân nửa người, chẳng lẽ buổi tối đầu hai người giấu vào trong hang động, còn thân mình thì lộ ở ngoài?
Lăng Dục Cẩn cởi ba lô xuống giao cho anh hai, sau đó ở tại chỗ nhảy nhót vận động cổ tay cổ chân, lắc đầu nói, "Anh xem đi, đá tầng phía dưới cái hang này vừa vặn là nham thạch, mà ở phía trên đây lại có một phần tương đối hơi mềm mại, emmuốn mở rộng nó ra một chút!"
Nói xong, liền phất tay bắt camera phi trùng qua một bên, phi thân một cước đá vào tầng đá phía trên hang động, trực tiếp dùng bạo lực mở rộng hang động nguyên bản có hơi nhỏ.
Ha hả, xem ra, hang động này giờ ngược lại đã đủ cho hai người Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm ở.
Lúc này biểu tình của một đám xem Trực tiếp đều là bộ dáng trợn mắt há hốc mồm. jpg (← mấy hình ảnh trong máy tính hay có .jpg phía sau tên ấy)
↓
Tui đã cho rằng số 081 là một đứa nhỏ khả ái, vừa rồi còn chuẩn bị gọi "Cẩn bảo" giống số 082, giờ một cước này...
Thì ra lý do Cẩn bảo không chọn xẻng công nghiệp quân sự là bởi vì cậu ta! căn! bản! không! dùng! tới!
Ơ đợi tí, số 081 không phải là thuần nhân loại sao? Lực chân này không khoa học!
Thấy Cẩn bảo trực tiếp dùng phi cước đá bay tầng đất mềm, lộ ra tầng nham thạch có tính chất cứng hơn. Lăng Kiệt Sâm chạy tới bờ sông nhặt về những nhánh cây lớn nhỏ không đều, sau đó dựa theo nguyên lý lớn thì phụ trách việc chống đỡ, nhỏ thì phụ trách việc bao trùm, cùng nhau động tay chuẩn bị dựng lều, nửa mặt sau thì không cần làm, còn nửa mặt trước thì dùng loại lá cây có chiều dài ít nhất nửa mét làm cửa lều.
"Tốt rồi, như vậy cho dù buổi tối có mưa cũng không sợ, em đi nhặt thêm chút cành khô. Anh, anh coi rồi thu thập thân cây* chung quanh đi." Lăng Dục Cẩn tước nhọn đống nhánh cây vụn vặt vừa rồi, sau đó không phụ thể chất mạnh mẽ cấp S của mình, tay không cần búa mà cắm xung quanh doanh địa.
*trong qt thì nó ghi là "hành cán", mình thử tìm bản tiếng trung rồi google hình ảnh nhưng rất lộn xộn @@ Theo mình nghĩ thì nó là cái gì đó có thể đựng nước (?)
Đi lại trong rừng mưa thập phần tiêu hao thể lực, Lăng Dục Cẩn cũng không hy vọng bỗng nhiên có con dã thú nào đó chạy tới quấy rầy giấc ngủ của bọn họ, cho nên phải chuẩn bị chút bẫy rập để lo trước khỏi hoạ.
Được rồi, nhìn Cẩn bảo thân cao cỡ mình thoải mái đạp rộng hang, lại tay không cắm cành cây vây quanh một vòng, Lăng Kiệt Sâm tỏ vẻ đã quen rồi, hắn lưu loát lấy dao găm đi tìm thân cây để trữ nước.
Hai người phân công nên rất nhanh đã tập họp lại, đặt cành khô nhặt được xuống gần đống lửa, Lăng Dục Cẩn mang muối có sẵn trong ba lô ra, bóp nát một trái cây có màu hồng nhạt, đặt vào trong bụng gà ăn mày, sau đó dùng lá gói kỹ ba con gà ăn mày rồi đặt phía dưới đống lửa.
Thời gian đã không còn sớm, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm cùng sóng vai ngồi trước đống lửa chờ bữa tối, hai người đang xoa bóp đôi chân có chút cứng ngắc của bản thân.
Cũng không có cách nào, đã xuyên qua rừng mưa cả ngày, ban ngày lại luôn hoạt động nên không cảm thấy gì, bây giờ lại mạnh mẽ ngồi xuống như thế nên cơ bắp có chút đau.
Lăng Dục Cẩn thường xuyên bị Lăng Thanh Huyền tha đi huấn luyện hằng ngày, cho nên lượng hoạt động này căn bản không cần nói đến, nhấn nhấn các khớp ngón tay xong liền canh chừng bữa tối của bọn họ.
Bống tối chung quanh có vô số nguy hiểm đang ẩn núp, Lăng Dục Cẩn để cho anh trai đi vào trong "lều" ngủ một chút, một mình ngồi bên cạnh đống lửa, đột nhiên ngẩng đầu cười rộ lên với camera phi trùng bên người.
Vẫy tay, "Bay tới đây."
Sau lưng những bạn trẻ đang xem Trực tiếp chợt lạnh, nhìn màn ảnh đang kéo gần, chỉ cảm thấy có chuyện lớn sắp phát sinh.
Quả nhiên, Lăng Dục Cẩn đặt ba lô xuống trước ngực, lấy không ít vật phẩm từ trong đó ra.
"Nhìn này, cái loại trái cây màu hồng nhạt mà vừa rồi đặt trong bụng gà rừng, biếtcó vị như thế nào không? Có một chút giống mật ong, nhưng không có ngọt tới mức đó, rất thơm. Có thể kéo gần màn ảnh một chút."
"Cái này là nấm trắng, nó mọc ở phía trên đám gỗ mục, trong rừng mưa rất khó tìm một cây gỗ mục lớn, vừa rồi lúc tôi đi tìm cành khô thì phát hiện ra một cây gỗ mục lớn, đã ăn qua đậu hủ chưa? Hương vị của thứ này cũng gần với nó đó!"
"Còn có cái này, có phải rất giống một chiếc đèn lồng nhỏ không, nó gần như là tổng hợp của cây ớt và cây tiêu, cái thứ này còn có thể phòng sâu bọ, nếu mọi người có cơ hội nhìn thấy nó lúc đi dã ngoại, nhớ hái xuống một ít để mang theo, rất hữu dụngđó."
Lăng Dục Cẩn đường hoàng ra dáng phổ cập khoa học một phen, sau đó đứng lên đánh thức anh trai dậy, dùng phiến lá lớn làm thành hai cái chén uống nước, mở ra thân cây vừa rồi tìm được, đổ ra nước trong đó sau đó uống một hơi.
"Nước này là nước mưa, vẫn chưa tiếp xúc qua vật khác, có thể dùng để uống trực tiếp, đương nhiên, nếu có điều kiện thì đun nóng uống là tốt nhất." Lăng Kiệt Sâm giải thích hai câu với camera phi trùng, hắn chỉ dùng ít nước thấm ướt môi, sau đó đi đun nóng nước.
Chờ tới lúc nước sôi, gà ăn mày dưới đống lửa cũng đã chín, hai người dùng nhánh cây móc ra ba cục bùn, sau đó đứng lên tung ra phấn thực vật mới vừa mài xong tới chung quanh phụ
cận doanh địa.
Mùi hương gay mũi che kín chung quanh doanh địa, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm đều bị sặc, hơi khó chịu xoa xoa mũi, bỗng có loại ảo giác đang có cái lẩu Trùng Khánh trước mặt.
Nhưng nếu không xài thứ này, vậy khi hương vị của gà ăn mày bay xa, lúc đó liền xong đời.
Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm cầm cây gậy nhỏ, đang chuẩn bị mở lớp bùn ra.
Bỗng hai người ăn ý dừng lại, đồng thời nhìn chằm chằm vào camera phi trùng đang bay lượn, vẫy tay nói, "Tới đây, làm một pha đặc tả hình ảnh cái đã."
Nhân viên công tác phụ trách cắt màn ảnh số 081 và số 082 có trực giác không ổn, nhưng tuyển thủ và màn ảnh tương tác là chuyện tốt, chỉ có thể kiên cường để phi trùng bay qua.
Quả nhiên, hơn nửa đêm, là cái lúc mà bụng đói không chịu được ấy.
Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm bắt đầu giảng giải về mỹ thực.
Trong rừng mưa nhiệt đới nơi nơi đều là bảo bối, không có loại mỹ thực gì để ngẫu hứng giới thiệu thì bọn họ làm sao xứng khi bị rừng mưa dày vò thảm như thế.
"Làm như vầy gọi là gà ăn mày, khẳng định vừa rồi có rất nhiều bạn cho rằng bọn tớ bọc bùn là đơn thuần không muốn để cho mùi máu tán ra đưa tới loài động vật ăn thịt nào đó?" Lăng Kiệt Sâm không biết nấu cơm, nhưng hắn biết nói. Trong lúc Lăng Dục Cẩn đang cầm gậy