Chương 32
Bởi vì trong nhà có một bạo long, cho nên Lăng Dục Cẩn va Lăng Kiệt Sâm cũng thuận tiện hiểu biết một chút về tri thức tương quan của cá sấu. Vừa nhìn thấy con vật to to trong nước ló đầu lên, phản ứng đầu tiên của hai người đều là, cá sấu cửa sông.
Ừm, tuy rằng không biết giống loài trên tinh cầu mới có giống với trên địa cầu hay không, nhưng cá sấu cửa sông là loài cá sấu có thân hình lớn nhất trên địa cầu, có lực cắn cực lớn, mỗi lần thừa dịp động vật di cư lớn ở thảo nguyên nhiệt đới, thứ luôn tránh trong sông mở miệng rộng ăn trâu rừng ăn ngựa vằn, chính là chúng nó.
Cho nên, hiện tại có một con vật không khác cá sấu cửa sông lắm, nó đang ở trong nước nhìn chằm chằm thuyền nhỏ của họ.
Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm cũng không thể nói một tiếng "Hi!". Sau đó thêm một câu, anh Sấu à, thời tiết hôm nay tốt như vậy, không bằng chúng ta cứ làm như cái gì cũng chưa từng phát sinh, cứ thế từ biệt, giang hồ không gặp, không ăn chúng ta, OK?
Đừng nói tới cá sấu, ngay cả họ cũng rất muốn cắn chết mình ấy!
Suy xét đến vấn đề tầm mắt của cá sấu về trạng thái động và trạng thái tĩnh, hai người ngồi xuống thuyền liền không động đậy, hạ giọng thương lượng nên làm cái gì.
"Cẩn bảo, em nhìn trước đã, chỉ có một con hay là còn có con cá sấu nào khác không?" Lăng Kiệt Sâm ngồi trên chiếc thuyền, chỉ có thể nhìn thấy bộ phận nhô lên nước của cá sấu cửa sông giống như một khúc cây khô.
Nước đầm lầy không có khả năng trong suốt thấy đáy, mặt nước màu xanh lục đậm dần dần trở nên kém ánh sáng làm cho tầm mắt của Lăng Dục Cẩn cũng bị ngăn lại, may mà có hai mảnh lá của Lăng Điềm Điềm, nó dùng sức chọc thắt lưng Lăng Dục Cẩn, ý bảo chỉ có một con cá sấu.
Thắt lưng là chỗ tương đối mẫn cảm, khi Lăng Dục Cẩn bị chọc vào đã muốn cười, nhưng bây giờ còn có một con cá sấu lớn đang nhìn anh em cậu chằm chằm, cùng với không biết bao nhiêu khán giả sau màn hình đang nín thở xem, hiện tại Lăng Dục Cẩn biết cậu không thích hợp để cười.
Không thích hợp cười nhưng lại ngứa không chịu được, cậu cũng chỉ có thể nghẹn, chỉ thấy Lăng Dục Cẩn nghiến răng nghiến lợi nói, "Chỉ có một con."
Lăng Kiệt Sâm có chút kinh ngạc, thanh âm Cẩn bảo có áp lực như vậy, tình huống rất nghiêm trọng sao?
Lập tức quét nhìn chung quanh, phát hiện thuyền nhỏ cách một mảnh đất trống trải tương đối gần, Lăng Kiệt Sâm vươn tay lấy ra hình nhân cỏ lau cắm trên đầu thuyền, "Cẩn bảo, lát nữa anh sẽ làm lại cho em một cái khác, anh lấy cái này thảyra hấp dẫn sự chú ý của cá sấu, sau đó tụi mình nhân cơ hội lên bờ."
Lăng Dục Cẩn cũng biết địa phương anh hai nói chính là ở đâu, nhưng Lăng Kiệt Sâm mới vừa nói xong, một con chim nhỏ nhẹ nhàng đáp xuống phía trên phiến đất trống kia, sau đó "bẹp" một tiếng ngã vào trong bùn, thất tha thất thểu bọc một thân bùn cuống quít bay đi.
Ha hả, trách không được mà tầm mắt rất trống trải, hóa ra đây là một mảnh bùn lầy mềm nhỏ, lớp trên cùng có hơi cứng, nhìn từ xa đích thật rất giống đất bờ.
Phương án ném đồ vật hấp dẫn sự chú ý của cá sấu, sau đó nhân cơ hội lên bờ: Thất bại.
Lăng Dục Cẩn đứng ở mép thuyền, cho nên tầm mắt lại càng trống trải hơn, quét nhìn mặt trời sắp xuống núi, lại nhìn xem bốn phía không có địa điểm thích hợp để lên bờ, nhướng nhướng mày làm ra một quyết định, "Anh hai, tuy rằng chân cá sấu ngắm, nhưng sức bật của nó rất mạnh, tụi mình không nhất định có thể chạy trốn qua nó, như vậy, chúng ta không bằng..."
"Ăn nó luôn?" Phản ứng đầu tiên của Lăng Kiệt Sâm chính là câu này, sau đó lập tức kịp phản ứng, ho nhẹ hai tiếng rồi đổi từ, "Đuổi nó đi?"
Đám khán giả nguyên bản đang khẩn trương lập tức phì cười ——
-Ha ha ha, không bằng, chúng ta ăn nó luôn?
-Cá sấu cũng sắp khóc rồi, hai người thoạt nhìn nhỏ như vậy, lại còn muốn ăn bé, lòng bé rất khổ~
-Sau khi nghe được lời anh hai nói, tự dưng tui lại thấy thần kinh mình thả lỏng ra, Cẩn bảo và anh hai nhất định có biện pháp chạy trốn khỏi cá sấu!
Lúc Lăng Dục Cẩn nghe được ba chữ "ăn nó luôn", phản ứng đầu tiên chính là, anh hai, từ khi nào mà anh lại học cái thói hư tật xấu giống chị rồi? Gặp được sinh vật không hài lòng, há mồm ngậm miệng đều là ăn nó luôn để giải sầu.
Là chuỗi đỉnh thực vật trong hai thời kì khác nhau, nhân loại và bạo long vẫn có bản chất khác nhau đó!
"Anh hai, anh lấy dây thừng, dùng loại phương pháp buộc cỏ lau vừa rồi làm thành một nút thắt, tụi mình không ăn cá sấu cũng không đuổi nó đi, mình bắt nó làm tài xế cho tụi mình." Lăng Dục Cẩn dùng một tay bẻ gẫy cành cây trong tay, sau đó chọn một đoạn ngắn, nhận lấy sợi dây thừng mà Lăng Kiệt Sâm đã buộc nút thắt xong, rồi hướng về phía con cá sấu nở nụ cười.
Mặt trời chiều ngã về phía Tây, trong những bụi cỏ lau lộ ra mặt nước lạnh rung, trong một mảnh yên lặng này chỉ có một con thuyền nhỏ, trên đó có hai thiếu niên vừa đứng vừa ngồi, mà gần với con thuyền đó còn có một con cá sấu lớn đại biểu cho sự nguy hiểm.
Trận đối đầu, yên tĩnh mà lại tràn ngập căng thẳng, rất đẹp.
Nhưng khi camera phi trùng kéo màn hình ra xa, muốn lấy cảnh một màn này, thì bị khán giả nhất trí chỉ trích ——
-Ai mà có tâm tình ngắm phong cảnh đâu trời, nhanh nhanh kéo màn hình về coi, tụi tui muốn xem Cẩn bảo làm thế nào bắt cá sấu!
-Ha ha ha, cá sấu tài xế, đừng chạy~
Vốn muốn quay hình ảnh cho có cảm giác đẹp đẽ một phen nhưng lại bị vô tình phản đối, nhân viên công tác chỉ có thể thắt lòng tiếp tục kéo phi trùng lại gần.
Hừ hừ hừ, khán giả mua số 081 và số 082 là khó hầu hạ nhất!
Mà bên này, Lăng Dục Cẩn sắp bắt cá sấu làm tài xế một phen cũng đã sẵn sàng.
Hít một hơi thật sâu, tưởng tượng miệng cá sấu thành trò chơi trong công viên, sau đó ra tay vững vàng, ánh mắt nhắm chuẩn, vút, sau khi chụp được lập tức run tay buộc chặt nút thắt.
Cá sấu có bảy phần khủng bố ở chỗ lực cắn của nó, trên cơ bản sau khi bị nó cắn được, ở trong nước vùng vẫy vài lần, con mồi lập tức sẽ bị xé nát.
Cảm ơn ban tổ chức cuộc thi đã cung cấp loại dây thừng chất lượng tốt, sau khi đã buộc chặt miệng cá sấu, con cá sấu này liền sững sờ, không có giãy dụa, để cho Lăng Dục Cẩn thuận thế kéo vài vòng.
Đinh, cá sấu tài xế đã chuẩn bị xong, thuyền nhỏ có thể xuất phát.
Do bị trói lại nên cá sấu có hơi hoảng, không biết tại sao mình mở miệng không được, còn chưa tập kích được con mồi mà mình đã không thể động đậy, thú hai chân thật hung tàn, không được, nó phải chạy trốn!
Nhưng thật vất vả mới bắt được một tên tài xế, Lăng Dục Cẩn sao có thể để cá sấu chạy trốn.
Xuất ra khí lực khi còn bé chơi kéo co với Lăng Thanh Huyền, Lăng Dục Cẩn lui lại một bước ổn định hạ bàn, sau đó mạnh mẽ dùng lực, ấy thế mà lại kéo con cá sấu đang từ dưới nước lên hơn một nửa.
Khi cá sấu lộ ra nửa thân hình nó lên mặt nước, tất cả mọi người mới phát hiện được, con cá sấu này dài chừng bốn mét, lớn chừng chiếc thuyền cỏ lau, thoạt nhìn thật sự là vừa to vừa hung, miệng còn đặc biệt lớn.
Tuy hiện tại đầu nó đã bị trói chặt, nhưng nó vẫn còn mưu toan chạy trốn.
"Anh ở trên thuyền đi, em đi làm cho cho nó đổi phương hướng." Thấy cá sấu đang muốn bơi xuống dưới đáy nước, mình cũng mém nữa đã bị kéo đi xuống, Lăng Dục Cẩn cau mày, dặn dò một câu với Lăng Kiệt Sâm, sau đó liền thoải mái nhảy lên lưng con cá sấu, trở tay giật dây thừng lại, xách đầu cá sấu lên, còn ngồi xổm xuống bỏ cái đuôi song song với chiếc thuyền.
Hu, cá sấu quả thực nước mắt đầy mặt, quá đáng, không chỉ bắt nó lại, còn muốn quản tư thế giãy dụa của nó.
Con động vật lưỡng thê gần bốn mét giãy dụa trên mặt nước, hận không thể hóa thân thành cá không cần tiếp tục phải lộ diện, đáng tiếc con cá sấu này không thoát được Lăng Dục Cẩn trên lưng nó, mà nó lại bị hung hăng đánh vài lần, trước khi một tia ánh nắng cuối cùng biến mất, con cá sấu cuối cùng cũng hiểu chuyện nghe lời.
Cam chịu như một khúc gỗ nổi trên mặt nước, Lăng Dục Cẩn kêu tiến tới phía trước liền tiến tới phía trước, kêu quẹo trái liền quẹo trái, ờm, phía sau còn cột với một con thuyền bằng cỏ lau.
Bầu trời tối đen ngăn lại tầm mắt, anh em Lăng Dục Cẩn lại càng vội vã muốn lên bờ qua đêm, Lăng Điềm Điềm không biết khi nào đã chuồn ra ngoài túi áo, nó hứng thú đứng ở trên đầu cá sấu, dù sao ánh sáng kém như vậy, sẽ không có người chú ý sao trên đầu cá sấu lại có thêm một cái cây.
Lăng Điềm Điềm xuất hiện, cá sấu lại càng nhu thuận làm một bác tài tiêu chuẩn, vèo vèo vèo mang chiếc thuyền nhỏ vượt tới phía trước, thẳng đến khi anh em Lăng Dục Cẩn tìm được địa điểm qua đêm thích hợp, cập bờ con thuyền xong, cá sấu mới có thể tan tầm.
Khi dây thừng ngoài miệng vừa biến mất, con cá xấu đã học ngoan lập tức vẫy đuôi, huy động tứ chi chui vào trong bụi cỏ, tốc độ chạy trốn nhanh biết bao nhiêu.
"Quả nhiên bóc lột giá trị sức lao động là gốc rễ của tệ nạn xã hội!" Lăng Kiệt Sâm chợt hiểu giá trị bàn luận xã hội trong những lời này, không thấy con cá sấu kia liên tục lao động ba giờ, vừa thoát khỏi trói buộc liền sợ tới mức trốn ngay cả đầu cũng không quay lại sao?
Do ẩm ướt nên thuyền cỏ lau rất nặng, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm khó khăn kéo chiếc thuyền tới bờ, chuẩn bị đi tìm địa phương hạ trại, trên thực tế mép bờ đầm lầy không có nơi nào dễ hạ trại, khí hậu quá mức ẩm ướt là thiên đường cho những loài côn trùng độc hút máu, mà loài động vật lưỡng thê cường tráng hữu lực cũng làm người khác đau đầu không thôi, cộng thêm ban đêm lại là thời điểm có rất nhiều loài động vật ăn thịt đi săn uống nước; mà mép bờ đầm lầy có địa thế bằng phẳng trống trải thì lại không có lá chắn thiên nhiên.
Cũng may khi hai anh em di chuyển về phía trước, đúng lúc tìm được một gốc đại thụ có độ cao thích hợp, con báo hoa đang nằm sấp nghỉ ngơi trên cây thì bị Lăng Dục Cẩn ném xuống, hai anh em ăn một ít thức ăn làm sẵn trước đó trong ba lô rồi nghỉ ngơi.
Về phần con báo hoa vô tội: QAQ làm chi lại ném tui, cứ đuổi tui đi bình thường không được sao?
Lăng Điềm Điềm tiếp tục trách nhiệm nhìn con báo hoa u oán dưới cây, Điềm Điềm cảm thấy hứng thú lay động lá, còn chưa có thêm động tác nào, liền nhìn thấy con báo hoa run run lỗ tai như dự cảm được nguy hiểm mà chạy đi, Điềm Điềm chỉ có thể cô đơn rũ xuống lá cây.
Tiểu báo hoa, sao mi chạy nhanh thế, nói không chừng chúng ta còn có thể tâm sự, chia sẻ về thế giới quan đâu!
Điềm Điềm cô đơn gánh vác nhiệm vụ gác đêm, nó có hứng muốn sưu tầm náo nhiệt phụ cận trong bóng đêm, chỉ đáng tiếc, đêm nay phá lệ an tĩnh, Lăng Điềm Điềm cũng không có cơ hội rời đi tìm việc vui, đợi cho tới khi trời sáng Lăng Dục Cẩn tỉnh lại, nó liền ngoan ngoãn chui về túi áo Lăng Dục Cẩn.
May mắn có mang theo Lăng Điềm Điềm, buổi tối anh em Lăng Dục Cẩn mới có thể yên tâm nghỉ ngơi, trời còn chưa sáng đã mở to mắt, Lăng Dục Cẩn phát hiện thấy camera phi trùng vẫn chưa tới đây, liền đặt Lăng Điềm Điềm lên