Bách Hoa Tông, kể từ lúc trở về từ Tử Vực, Tô Mạc Trúc đem quấn công pháp địa giai nộp lại cho tông môn cùng những món đồ khác.
Nàng cũng theo quy định tông môn, đem phần trợ cấp đưa đến cho người nhà các tỉ muội đã mất.
Bận rộn mấy ngày, quay trở về tông môn phục mệnh.
Có quyển công pháp, Bách Hoa Tông vươn mình nhanh chóng, lại có giao hảo với Tiêu Dao Tông cơ hồ lại càng trở nên mạnh mẽ.
Tô Mạc Trúc cũng đặt chân vào nguyên anh trung kì, vốn tư chất nàng cũng không tệ, lại là đệ tử thân chuyền chưởng môn.
Tài nguyên tu luyện lẫn công pháp đều không hề thiếu, quả thật muốn gì có đó.
Vậy nhưng mà ngay lúc này, Bách Hoa Tông khói lửa ngập tràn, khắp nơi cơ hồ đều là xác chết.
Trong bóng tối từng đạo thân ảnh du đãng, ánh mắt vô hồn toàn thân toả ra thi khí nồng nặc đang vồ lấy Bách Hoa Tông đệ tử mà cắn xé.
Lâm Thu Thủy miệng phun tiên huyết, hai mắt huyết hồng, cắn chặt răng nhìn một màn xảy ra trước mắt.
Bách Hoa Tông đến tay nàng đã có gần nghìn năm lịch sử, lịch đại tông chủ đầu tiên trong một lần ngộ nhập Tử Vực may mắn lấy được một quấn thiên giai kiếm pháp.
Có điều kiếm pháp này chỉ có thể dành cho nữ tử, vì thế mà Bách Hoa Tông cái tên được đặt, đệ tử cũng chỉ thu nữ.
Trải qua mấy đời truyền thừa, dần dần trở thành một trong những tông môn có thế lực tại Tây vực.
Bất quá hôm nay...có lẽ nó sẽ hủy trong tay nàng.
Ho ra một ngụm máu, Lâm Thu Thủy ánh mắt phẫn nộ xen lẫn bi thương nhìn khắp nơi kiến trúc đổ nát, đệ tử người bị cắn xé nham nhở, kẻ biến thành những cái xác biết đi vô hồn.
Cứ như thế quay sang đồng môn mà vồ đến.
- Rốt cuộc các ngươi là ai.,!?? - Lâm Thu Thủy một tay chống lên trường kiếm, tay còn lại thì được Tô Mạc Trúc nâng đỡ.
Nhìn trước mặt một thân hắc bào nam tử đang toả ra nồng nặc thi khí, nàng nghiến răng nói.! Bên cạnh Tô Mạc Trúc một bộ dạng cũng không khá hơn, khắp người đều là thương tích, y phục rách chỗ có chỗ không.
- Ta không có hứng thú trả lời người chết!.
- kẻ kia lên tiếng, âm thanh cứng ngắc không chút tình cảm.
Dứt câu không đợi sư đồ hai người Lâm Thu Thủy kịp phản ứng, hắc bào nhân xông tới.
Hai tay vung lên, mang theo khói đen bao toả mười ngón tay đang cong lại như móng vuốt chộp tới.
Thu Thủy nghiến răng, trường kiếm rung lên, tay kia vận sức đẩy văng Tô Mạc Trúc ra xa.
- Lập tức rời khỏi đây.! Tới Tiêu Dao Tông.!
Nói đoạn vung lên trường kiếm ngạnh kháng hắc bào nhân đang xông đến.
Tô Mạc Trúc bất ngờ bị một chưởng của sư phụ hất ra xa, hai mắt đẫm lệ gào thét.
" Sư Phụ.!!!"
- Mau đi.,! Bách Hoa Tông sau này còn phải chông chờ vào ngươi.!
Lâm Thu Thủy quát, trong tay trường kiếm va chạm với bàn tay cuồn cuộn khói đen, vang lên tiếng kim loại khiến người ta tê dại cả da đầu.
Nàng biết mình không còn cầm cự được bao lâu, ngoái đầu nhìn đệ tử, trên môi nở ra một nụ cười.
Tưa như gió xuân, ấm áp mà hiền dịu, đôi mắt mang theo bi thương thoáng chốc trở nên quyết liệt lạnh lùng.!
- Đi.,!
Quát lớn một chữ, Thu Thủy lại huy động trường kiếm, tóc gió tung bay.
Y phục một thân trắng như tuyết bây giờ nhuốm máu trở nên đỏ rực.
Tô Mạc Trúc cắn môi đến chảy máu.
- Sư phụ đợi ta trở về.! Nhất định phải đợi ta trở về.!
Nói xong, không do dự xoay người, nhắm hướng Tiêu Dao Tông mà chạy.
- Muốn đi.! - hắc bào nhân nhìn thấy thế, một quyền đẩy lùi Bách Hoa Tông chủ.
Toan định đuổi theo thì phát hiện tay mình giống như xuyên qua thứ gì đó.
Hắn quay lại thì ngạc nhiên, một quyền này Lâm Thu Thủy thế mà không tránh né mặc cho nó xuyên qua thân thể.
- Ngươi..làm...
Còn chưa nói hết câu, hắn liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Chỉ thấy nữ nhân trước mắt mình vậy mà nở nụ cười, trường kiếm đã buông ra từ bao giờ.
Hai tay đang gắt gao nắm lấy tay hắn.
- Đồ đàn bà điên.! - Trong một sát na, lông tóc dựng ngược.
Nữ nhân này thế mà lại dám tự bạo thần hồn muốn hắn chết chung.!
Phải biết tu sĩ tự bạo, trong cùng cảnh giới thậm chí là vượt hẳn một cảnh giới, cũng không có kẻ nào dám chắc toàn thân trở ra.
Càng nói đây là một cái hoá thần tu sĩ, uy lực cỡ nào là kinh khủng.
Hắn mặc dù mạnh, thế nhưng cũng chỉ là một cái hoá thần đại viên mãn, nếu để nàng tự bạo thành công.
Không chết cũng phải lột một lớp da.
Đúng lúc này, một giọng nói ma mị vang lên, từ xa một thân ảnh diễm lệ, ăn mặc bạo lộ xuất hiện.
Chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh hắc bào nhân, ả đưa tay chụp lên đầu Lâm Thu Thủy, chân khí cuồn cuộn thả ra lập tức phá tan thần hồn đang ngưng tụ chuẩn bị bạo phá của nàng.
- Hừ.! Trước mặt ta còn muốn tự bạo, không biết sống chết...!
- Thanh Thủy trưởng lão.! - Hắc bào nhân kinh hô, ánh mắt không che dấu nổi háo sắc, nhìn chằm chằm những phần da thịt lộ ra trên người kẻ nọ.
- Vô dụng, lại để cho một con kiến chạy thoát.!
Thanh Thủy chán ghét, liếc nhìn hắc bào nhân.
Kẻ này là một trong tâm phúc của Ôn Xương Văn, lần này xuất động, nàng phụ trách giải quyết bế quan cái kia mấy lão bất tử ẩn nấp trong các tông môn.
Mới vừa rồi sau khi đem hai vị đời trước tông chủ Bách Hoa Tông chém giết về sau, cảm thấy một cỗ ba động, nàng lập tức xuất hiện.
Đem Lâm Thu Thủy một chiêu mẫn diệt, cũng đem cái mạng chó của tên kia kéo lại.
- Trưởng lão thứ tội.! - Hắc bào nhân sợ hãi, thu hồi ánh mắt vội vã quỳ xuống.
- được rồi, sự tình nơi này đã xong.
Chạy cũng đã chạy, lập tức di chuyển không được chậm trễ.
- Thuộc hạ tuân mệnh.
- hắc bào nhân lĩnh mệnh, đứng dậy bay vụt đi
Nở một nụ cười tà dị, Thanh Thủy ánh mắt bao phủ hết khắp nơi đổ nát Bách Hoa Tông.
Giọng nói vang lên