Nguyệt Ly á khẩu, đây là trêu đùa nàng hay sao.? Nam Cung Gia dẫu gì cũng là thế gia gia tộc, bàn về giàu có mặc dù không đứng đầu.
Thế nhưng cũng không đến nỗi nào mấy đơn thuốc bình thường không trả nổi.
Đang miên man suy nghĩ, từ trong nhà toả ra mùi thơm khiến cho bụng Nguyệt Ly sôi lên ục ục.
Nàng đỏ mặt xấu hổ, người nói tu sĩ từ trúc cơ trở lên đã không còn phải dựa nhiều vào lương thực, càng không nói đến đã hoá anh như nàng.
Bất quá con người luôn có đam mê với mĩ vị, hơn nữa mùi thơm ban nãy còn ẩn chứa cả linh khí bên trong.
Từ trong nhà lại vang lên thanh âm của tiểu Thanh.
- Tiểu Thư mau đến ăn cơm.!
- Đã biết - Tử Lăng đáp lại, quay sang nhìn Nguyệt Ly.
- Chắc ngươi cũng đói, mau vào nếm thử tay nghề tiểu Thanh nhà ta.
Đảm bảo ngươi sẽ không thể nào quên.
..............
Quả thật là không thể nào quên, sau khi bước vào trong nhà gỗ.
Nguyệt Ly ngạc nhiên với cách bài trí kì lạ cũng những đồ vật nàng chưa thấy bao giờ.
Tạm lấy một bộ dáng nhà quê lên thành thị, nàng ngồi xuống ghế lại nhìn những món ăn trước mắt.
Rất bình thường, không khác gì với một bữa cơm hằng ngày của bất kì gia đình nào.
Bốn người Tử Lăng cũng là cười nói vui vẻ, hoàn toàn không có bộ dạng sư đồ chủ tớ.
Cùng ngồi vào bàn ăn uống thoải mái tự nhiên.
- Tỉ tỉ đừng ngại, mau ăn đi.
Thanh tỉ nấu ăn là đỉnh nhất đó.
- Tử Hà miệng nói, tay đã gắp cho Nguyệt Ly một miếng thịt xào với rau củ xanh xanh đỏ đỏ, bốc hơi nghi ngút nhìn vô cùng bắt mắt.
- Đa tạ.
- Thấy như thế, Nguyệt Ly vội vã cảm ơn.
Dẫu sao cũng là tiểu thư con nhà danh môn, ăn uống cũng phải có ý tứ.
Nhận lấy mọi người đang nhìn như muốn nói mau ăn đi, Nguyệt Ly chậm rãi đưa thức ăn vào miệng.
Khỏi nói cũng biết, biểu cảm của nàng lúc này đặc sắc không khác gì mọi người ở đây khi lần đầu ăn đồ ăn từ nguyên liệu mà Tử Lăng cất giữ.
Không nói tới tay nghề của tiểu Thanh, bất cứ nguyên liệu nào dùng để nấu ăn đều hơn xa so với kì trân dị bảo.
Vẫn là thịt rau bình thường, thế nhưng hàm chứa linh khí bên trong nhiều đến mức chưa tới một năm, cả Mạc Trúc cùng tiểu Thanh tu vi đều tăng vọt.
Hơn nữa vô cùng chắc chắn, tinh khiết.
Đem so ra với việc hấp thu linh thạch, linh thảo các loại vẫn còn rất nhiều tạp chất.
Không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Nguyệt Ly ngẩn người, cảm nhận linh khí thanh thuần toả ra khắp cơ thể.
Phút chốc trên mặt đã bớt đi khí sắc mệt mỏi, bây giờ hình tượng nữ tính đã không còn quan tròn nữa.
Nàng cứ như vậy mà ăn liên tục không nghỉ, cho đến khi cảm giác đã không thể hấp thu được nữa mới dừng lại.
Có đại lượng linh khí bổ sung, nội thương trong cơ thể vốn còn rất lâu mới hoàn toàn bình phục.
Hiện tại đã có thể điều động không chút trở ngại, lại thêm mấy ngày vừa qua dược liệu mà tiểu Thanh cho nàng uống.
Nguyệt Ly có cảm giác bây giờ hoàn toàn có thể xông ra mà chiến đấu với cả bát cấp yêu thú.
Ổn thoả chém giết.
Chúng nữ cũng không có ngạc nhiên, bởi các nàng lần đầu tiên ăn uống cũng chính là như thế.
Chẳng mấy chốc bữa ăn đã xong xuôi, tiểu Thanh liền thu dọn sạch sẽ.
Tử Hà ngoan ngoãn pha trà, Mạc Trúc xách kiếm lặng lẽ đứng bên cạnh Tử Lăng rất có dáng vẻ của một vị cận thân vệ sĩ.
Buổi tối nơi này thật yên lặng, có lẽ vì mọi thứ xung quanh đã chìm vào giấc ngủ.
Sau khi thu dọn sạch sẽ, tiểu Thanh lần nữa trước cửa nhà gỗ đốt lên một đống lửa.
Ánh lửa ấm áp bập bùng, thi thoảng lại đong đưa theo gió.
Dựa mình trên ghế, Tử Lăng ngước nhìn bầu trời không có lấy một gợn mây.
Ngắm nhìn những ngôi sao đang toả sáng lấp lánh, nàng tự hỏi trái đất liệu có nằm trong những ngôi sao đó không.
Bất giác mỉm cười, có thì sao chứ.
Kiếp trước một mình chỉ biết lao đầu vào công việc, vội vã ăn uống.
Đến ngủ còn không mấy khi đủ giấc.
Hiện thì bên cạnh có đệ tử, có nha hoàn có cả bảo tiêu.
Cuộc sống tự do tự tại không cần lo nghĩ, vậy thì còn có gì để tiếc nuối.
Về phần Nguyệt Ly, sau khi đc Tử Hà cho xem qua đơn thuốc bấy giờ mới hiểu tại sao Tử Lăng nói mình không trả nổi.
Hoả liên hoa bát phẩm Liên Hoa, đối với Nam Cung Gia một hai cây có lẽ không có vấn đề gì.
Nhưng liên tiếp là ba cây, chưa nói tới Tinh hạch thất giai phi hành hoả hệ yêu thú Điểu Tước hoả, cửu giai yêu thú phệ Băng Xà huyết dịch.
Đều là ba lần số lượng, quả thật khiến nàng trầm mặc thật lâu.
....
Một lát sau, dường như đã quyết tâm điều gì đó, Nguyệt Ly mới lên tiếng.
Thậm chí xưng hô cũng đã thay đổi.
- Vãn bối Nam Cung Nguyệt Ly đa tạ ân cứu mạng của tiền bối.
- Đến lúc này nếu còn bị bộ dáng Trúc cơ kia đánh lừa, nàng thật sự uổng phí trí thông minh của mình.
- Về phần...
Còn chưa nói hết, Tử Lăng đã xua tay.
- Bỏ đi, ta đã nói rồi.
Tiền thuốc men hay ân tình gì đó đều không cần nhắc tới.
Ban nãy là trêu đùa ngươi thôi, thứ khác không nói.
Dược liệu ta là đại phú bà.
- Phải đó tỉ tỉ, sư phụ ta thường nói cái gì mà y đức làm đầu, bộ dạng tuy có chút lười biếng nhưng là cái người tốt.
Á.!
Từ Hà vừa dứt lời liền bị sư phụ nàng cốc cho một cái, nhưng cũng chỉ là nhẹ nhàng không có lực đạo.
- Ngươi nha đầu này học cách nói xấu sư phụ từ bao giờ đây.?
Xoa xoa lấy cái đầu, mặc dù không có đau Tử Hà cười hi ha rồi tò mò nhìn Nguyệt Ly.
- Phải rồi, bọn ta còn chưa biết tên ngươi.
Tỉ tỉ vì sao lại bị thương nặng như thế.,?
Nghe thấy Tử Hà hỏi như vậy, mọi người đều dừng lại trong tay động tác.
Im lặng chờ Nguyệt Ly lên tiếng, duy chỉ có Tử Lăng vẫn giả bộ giữ được phong thái nhàn nhã.
Tựa như ta không mấy quan tâm, thật ra nàng vẫn là tò mò nhất.
Nam Cung bất kể ở đâu, kiếp trước trong phim hay tiểu thuyết đều là dòng họ thế gia giàu có.
Không thì cũng là hoàng thân quốc thích các loại kia.
Nguyệt Ly cũng gật đầu, bắt đầu đem chuyện trước khi mình hôn mê đơn giản kể lại một lần.
Nàng là Nam Cung Nguyệt Ly, chuyện này Tử Lăng đã biết từ đầu khi chẩn đoán tình hình cho Nguyệt Ly hôm ấy.
Chỉ có điều nàng không có nói ra, như thế sẽ khí giải thích rằng tại sao mình biết tên nữ nhân đó.
Cũng không có cách đem hệ thống nói ra, cứ như vậy im lặng giả bộ