Nội vực, trải qua chém giết hỗn loạn nửa ngày.
kẻ may mắn nhặt được bảo vật, người xui xẻo bỏ mạng.
Ngoại trừ các tông môn đoàn thể có thực lực đủ mạnh, cũng chỉ còn lại các tán tu cường giả.
số ít kẻ có tu vi thấp may mắn thoát nạn.
hoặc là tay không, hoặc vô tình nhặt đc một vài món bảo bối nào đó ko đáng để ý.
liền dứt khoát dời khỏi.
nội vực còn đó, mạng chỉ có một.
Tử Lăng thong thả nửa ngày trời, áng chừng đã quá giờ trưa liền tìm một phiến đã lớn ngồi xuống nghỉ ngơi, đúng hơn là nàng nghĩ đến ăn cái bữa trưa.
mặc dù nói tu sĩ có thể ích cốc gì đó, nhưng là cảm giác ăn uống cũng không phải vài viên đan dược là thay thế được.
suốt một đoạn đường, tử lăng không cảm thấy chút mệt mỏi.
đến một giọt mồ hôi cũng không.
nếu như là còn ở kiếp trước, quãng đường như vậy cũng đủ nàng phải nghỉ chân ko biết bao lần.
- tu luyện thật là tốt a - thở dài cảm thán, tử lăng cảm thấy xuyên qua tới nơi này cũng ko tệ.
không lo tiền nhà cửa, ko sợ trừ lương đi muộn.
cũng chẳng phải sợ bệnh tật ốm yếu.
lại còn có thể trẻ mãi không già, nữ nhân ai mà chẳng muốn mình lúc nào cũng đẹp.
nàng đương nhiên không ngoại lệ.
Lấy từ trong không gian hệ thống ra cái gọi là bộ dụng cụ cắm trại cá nhân.
ừm là trên đoạn đường đi nàng có hỏi qua hệ thống, lỡ như muốn ăn uống nghỉ ngơi hay là gặp phải nhiệm vụ lâu ngày thì sao.
chẳng phải nên có bếp nhỏ với lều các loại? vậy mà có thật.
Khói bốc lên mang theo mùi thơm hoà vào không khí.
Không những cung cấp dụng cụ dã ngoại, hệ thống còn chuẩn bị đầy đủ các loại thực phẩm tươi mới.
Giống như mang theo cái tủ lạnh ở nhà đi theo vậy.
đang lúc chuẩn bị châm bếp nướng thịt hưởng thụ dã ngoại, tử lăng bỗng trông thấy trước mắt xuất hiện một nữ tử áo tím khoé miệng rỉ máu, một tay ôm ngực.
tay còn lại cầm trường kiếm làm điểm tựa, chống trên đất loạng choạng tiến về phía nàng.
nhìn qua có vẻ bị thương không nhẹ.
dường như cảm thấy có người nữ tử vô ý thức nhấc kiếm lên, nhưng chưa quá ba tấc liền cứ thế mà ngã gục xuống bất tỉnh.
mạc trúc từ trong hôn mê tỉnh dậy, nàng là nhận lệnh tông chủ dẫn theo hơn mười vị đệ tử của bách hoa tông chờ đợi tại thanh loan trấn, đợi nội vực mở ra liền tiến vào tìm kiếm cơ duyên.
vất vả một đường cuối cùng cũng phát hiện một quyển địa giai trung cấp công pháp kiếm thuật cùng vài món vũ khí hoàng giai sơ trung cấp.
Nàng dứt khoát cùng các tỉ muội trở về, bất ngờ trên đường liền gặp phải nhân mã của Lôi sơn tông.
hung ác bá đạo thành tính, lôi sơn tông liền trực tiếp động thủ.
ban đầu các nàng còn dựa vào thân pháp ảo diệu của bách hoa tông mà vừa đánh vừa lùi.
nhưng chênh lệch số lượng lớn, cảnh giới lại thấp hơn đối phương mấy thành.
rốt cuộc vẫn là không chống cự nổi, bách hoa tông hơn mười vị đệ tử mất mạng, về phần nàng trọng thương may mắn trốn thoát.
- ồ, ngươi tỉnh, cảm thấy thế nào rồi.?
một giọng nữ dễ chịu vang lên, mạc trúc giật mình chộp lấy thanh kiếm bên cạnh.
trước mắt nàng là một nữ tử ước chừng 27-28, một thân lục Y tao nhã, tóc búi thấp phía sau cài một cây trâm gỗ đơn giản.
khuân mặt trái xoan với chiếc mũi cao cùng cặp mắt phượng đang nghi hoặc nhìn nàng.
Nhìn nữ tử trước mặt, mạc trúc có cảm giác khinh nghi bất định.
mặc dù tận mắt thấy không thể nghi ngờ, nhưng nàng hoàn toàn không cảm nhận được đối phương tồn tại nơi đó.
giống như vị lục y nữ nhân đó hoàn toàn hoà vào cùng với thiên địa.
- ai nha, vừa mới tỉnh dậy liền cầm kiếm định làm gì.? biết thế liền để ngươi nằm đó ngược lại an toàn rồi.
cứu người bây giờ thật khó đi.
nghe lục y nữ tử nói vậy, mạc trúc mới chợt nhớ.
nàng rõ ràng bị thương nghiêm trọng, tùy thời có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
vậy mà bây giờ bật dậy cầm kiếm không chút trở ngại.
cẩn thận cảm nhận nàng liền tròn mắt phát hiện mình đột phá nguyên anh trung kì tự bao giờ.
- ta hồi phục hoàn toàn thương thế rồi., lại còn đột phá.? - bật thốt lên câu đó, mạc trúc quay sang nhìn vị lục y nữ tử lúc này đang chăm chú...!nướng thịt.? nàng cư nhiên tại đây nướng thịt.
càng bất ngờ hơn lúc này mạc trúc lại có thể nhìn ra tu vi trúc sơ kì của đối phương.
nếu là nói ban nãy nàng cảm giác sai, vậy tuyệt đối không có.
nhưng trước mắt rõ ràng lại là một cái trúc cơ tu sĩ bình thường lại ko thể bình thường hơn.
vậy thì chỉ có thể lý giải, người này tu vi vượt quá nàng có thể nghĩ.
ngươi thấy một cái trúc cơ bình bình thường thường ngồi nướng thịt ở nội vực, đến cả hợp thể cảnh đại năng còn có thể mất mạng bất cứ lúc nào hay sao.? tuyệt đối không có.
vậy thì...
- vãn bối tô mạc trúc tham kiến tiền bối.
đa tạ ơn đức của tiền bối.
vừa rồi lỗ mãng mạo phạm còn xin tiền bối tha mạng - thu lại trường kiếm, mạc trúc liền ôm quyền cúi đầu thật sâu.
tu chân giới không ít lão quái vật hỉ nộ vô thường, phút trước có thể cười nói với ngươi như bạn bè.
giây sau đến chết ngươi cũng không biết là vì sao.
nói không chừng vị trước mặt đây cũng là một trong số đó.
Tử Lăng im lặng nhìn về phía mạc trúc đang cúi đầu không dám thở mạnh.
một canh giờ trước cô gái này trọng trương ngất xỉu trước mắt.
Làm thầy thuốc không thể thấy chết mà không cứu, lại còn đều là nữ nhi.
Tử Lăng liền chiếu theo hệ thống phán định thương thế mà cứu chữa.
Ai ngờ vừa tỉnh dậy người ta liền rút kiếm ra trước sau lại cúi đầu xin tha mạng.
này là cái sáo lộ gì, hay là nói người tu luyện ai cũng như vậy.?
nghĩ vậy, nhưng nàng vẫn lên tiếng nói.
- không cần phải căng thẳng.
chỉ là thấy ngươi bị thương nặng trước mặt ta, tự nhiên không thể thấy chết không cứu.
đứng dậy đứng dậy quỳ như vậy là muốn ta tổn thọ đây.
- đa tạ tiền bối.
- mạc trúc lúc này mới bình tĩnh lại.
mặc dù thế, vẫn đứng nguyên chỗ đó không dám có một chút hành động nào.
- nói ngươi đấy, có cần căng thẳng vậy hay không.?
Tử Lăng cũng là chán nản nhìn về phía mạc trúc.
ta giống như hung ác vậy.?
- thả lỏng người ra..vừa mới tỉnh dậy chắc là có chút đói đi.
lại đây vừa hay một mình ta cũng nhàm chán.
- vẫy vẫy tay ra hiệu cho mạc trúc lại gần.
Tử Lăng chỉ biết lắc đầu cười.
- vãn...!vãn bối không dám.
- nói ngươi lại đây thì ngươi lại đây.
còn sợ ta sẽ ăn ngươi.? - có chút tức giận, Tử Lăng liền nói lớn.
Không phải chứ, tu tiên tu hỏng cả đầu hay sao.?
Tô mạc Trúc giật mình, vội vàng đi tới ngồi đối diện với Tử Lăng.
- vậy mới phải chứ, cái này cho ngươi -Tử Lăng cầm lấy một xiên thịt nướng xen lẫn rau củ đưa cho Mạc Trúc, nhìn xiên thịt nướng toả ra mùi thơm ngào ngạt xen lẫn rau củ óng ánh dầu.
- đa tạ tiền bối.- Mạc Trúc máy móc tiếp nhận, đã lâu nàng cũng không có ăn