Đúng lúc đó, Hứa Kính Đình ở phía trước quay lại nhìn tôi, thoạt đầu ông ấy còn cười nhàn nhã nhưng lập tức đã bị tôi làm cho mất hồn, nhanh chóng xuống ngựa, chạy đến đỡ tôi.
Thế nhưng đã không kịp nữa rồi, tôi trân mắt nhìn cả người xiêu vẹo sắp ngã xuống nhưng vì một chân bị kẹt trong bàn đạp nên cả người cứ treo ngược, tôi đau đến nghẹn tiếng nhưng lại không biết làm sao, bất lực nhìn đầu mình sắp đập vào khúc gỗ!
Một cánh tay ai đó ra sức kéo lấy tay tôi, cánh tay còn lại thừa lúc xốc nách ôm tôi lên.
Giọng nói trầm thấp, điềm tĩnh của Trịnh Dị vang lên bên tai tôi: “Thử cử động chân phải, nhón chân ra khỏi bàn đạp.
”
Lúc nãy tôi còn tưởng đầu mình sắp đập vào khúc gỗ rồi, thế nhưng may mắn lại được cứu đúng lúc, lòng vô cùng sợ hãi, đặc biệt là trong hỗn loạn tôi cảm thấy chân mình rất đau, nức nở nói: “Tôi không cử động được! Tôi không làm được! ”
Giọng nói bên tai vừa dịu dàng vừa bình tĩnh: “Cong mu bàn chân lại rồi lùi về sau, U U, nghe lời đi.
”
Hai tay đang ôm tôi lên cao của anh ta run run vài hồi, tôi vừa cuống cuồng vừa sợ hãi, sợ anh ta không giữ được tôi, tôi sẽ lại rơi xuống đành vô thức làm theo lời anh ta nói, cử động chân phải đang bị kẹt trong bàn đạp, còn chưa biết đã ra được chưa thì Trịnh Dị đã nhanh chóng bế tôi lên ngựa của anh ta.
Tôi vừa ngồi lên, con ngựa cái nhỏ của Hứa Nặc đã lao đi trong hoảng loạn.
Hứa Kính Đình chạy sang, giọng đầy lo lắng: “Cô Châu sao rồi?”
“Ây U ây U, cô không sao chứ?” đám Trịnh Hạo cũng chạy tới hỏi thăm tôi.
Thế nhưng nước mắt tôi giàn giụa, không nhìn thấy rõ vẻ mặt của họ, thậm chí còn không nói được gì.
“Tôi đưa cô ấy đến phòng y tế.
” Giọng Trịnh Dị vang lên bên tai tôi, không nghe ra cảm xúc gì.
Anh ta quay đầu ngựa đến phòng y tế gần đó, tốc độ cưỡi rất nhanh, tôi ngồi phía trước anh ta, lòng vẫn còn sợ hãi, vừa khóc vừa lo lắng sẽ bị ngã xuống lần nữa: “Có thể…đừng cưỡi ngựa không?”
“Cái gì?” Trịnh Dị chắc chưa nghe rõ, cúi đầu hỏi tôi.
Tôi nói: “Tôi muốn xuống…”
“Sắp đến rồi, có tôi ở đây.
” Trịnh Dị siết chặt tay tôi rồi nói: “Không ngã xuống được đâu, đừng khóc nữa.
”
Đến khu phức hợp của trường đua, Trịnh Dị xuống ngựa trước rồi đưa tay ra ôm tôi xuống, bế tôi đến phòng y tế, vừa đi vừa cúi đầu nhìn tôi, nhỏ giọng: “Đừng khóc nữa, khóc suốt dọc đường rồi.
”
Thật ra tôi sắp nén lại được rồi nhưng nghe anh ta nói thế, nước mắt bất chợt lại trào ra, lúc này tôi có tỉnh táo hơn nên cũng thấy rất ngượng nghịu khi khóc trước mặt anh ta, chỉ đành thút thít giải thích: “…Anh không nói tôi đã không khóc rồi, tại anh hết!”
Trịnh Dị im lặng, thở dài: “Được rồi, do tôi.
”
Bác sĩ trong phòng y tế có lẽ đã nhận được cuộc điện thoại của đám Trịnh Hạo nên đến hành lang đón chúng tôi.
Bác sĩ nói: “Tôi khám sơ cho cô trước, nếu gãy xương rồi thì phải mau chóng đến bệnh viện”
Từ nhỏ tôi đã sợ đau, mới nghe thấy ông ấy nói gãy xương là tôi đã thấy chân mình càng đau hơn, đến cả Trịnh Dị giúp tôi cởi giày cũng không kiềm được mà lùi về sau.
Toàn bộ mắt cá chân sưng tấy lên, phía trên còn bị tróc một miếng, máu tươm ra mấy giọt.
Bác sĩ từ từ đưa tay ra, bóp bóp mắt cá nhân của tôi, cứ bóp một lần là tôi lại hét lên một tiếng.
Trịnh Dị đứng bên cạnh cau mày: “Hay là đến bệnh viện luôn đi.
”
Vị bác sĩ đó lại bảo tôi cố cử động mắt cá chân, ban đầu tôi không dám, ông ấy liền nắm chân tôi, xoay trái xoay phải, tôi kêu lên mấy tiếng mới thấy chỉ còn đau âm ỉ chứ không nhức nhối như ban nãy nữa.
Bác sĩ đứng dậy, thở phào nói: “Vẫn may là chỉ bị trật khớp thôi, không nghiêm trọng lắm, tôi lấy túi đá cho cô chườm trước, về nghỉ ngơi 2 tuần là được.
”
Trịnh Dị không tin lắm: “Không bị gãy xương à?”
Bác sĩ cười nói: “Không, có giày cưỡi bảo vệ rồi, bong gân cũng không nặng lắm, trầy xước nhìn đáng sợ vậy thôi, tại thịt cô bé non.
”
Ánh mắt Trịnh Dị nhìn tôi đột nhiên trở nên chứa đầy cảm xúc phức tạp, trong đó sự khinh miệt gần như chiếm một nửa.
“Sao anh lại nhìn tôi như thế?” Tôi nói, giọng vẫn hơi nghẹn ngào, vật lộn cả buổi, tưởng gì không gãy xương, chẳng khác nào sấm chớp đùng đùng nhưng lại mưa phùn, tôi đành thay đổi suy nghĩ anh ta: “…Đau thật đấy, không tin anh thử ngã một phát mà xem.
”
Trịnh Dị nhếch mép cười: “Có vậy cũng không nhõng nhẽo như cô, trầy có tí làm như chết tới nơi rồi.
”
Tôi nhớ lại cảnh mình suýt đập đầu vào khúc gỗ, lòng thầm nghĩ, vậy cũng như sắp chết tới nơi rồi chứ gì nữa, có cái người ngoài nhìn vào thì tôi cũng chỉ là bị sốc chút thôi chứ chẳng có gì ghê gớm cả.
Mà hẳn là giờ nghĩ lại lúc nãy nước mắt nước mũi giàn giụa trước mặt Trịnh Dị, đúng là cũng hơi mất mặt, nhất là nào giờ anh ta toàn khinh bỉ tôi, giờ thì càng nhìn tôi với vẻ mặt “làm người khác lo lắng thừa thãi.
”
Tôi nghiêng đầu nói: “Dây thần kinh đau của tôi nhạy cảm, không được à? Nhõng nhẽo tí rồi sao, ai mà không là công chúa nhỏ gì đó.
”
“Phải đấy.
” Bác sĩ cười cười nắn lại khớp, trong tay cầm một miếng gạc tiệt trùng, ấn ấn vào cùng trầy xước của tôi.
Phòng y tế lập tức vang lên tiếng kêu như giết heo của tôi…
Bác sĩ vừa khử trùng cho tôi, vừa nói đùa: “Ồ, dây thần kinh đau này cũng nhạy cảm thật đấy nhỉ.
”
“Đúng không, bôi cồn vào đau thật đấy…” Tôi hít lấy một hơi rồi nhìn sang Trịnh Dị với ánh mắt “Tôi nói không sai chứ”.
Trịnh Dị khoanh tay, phớt lờ tôi rồi nói với bác sĩ: “Phiền bác sĩ nhẹ tay một chút, tôi sợ cô ta đau đến chết thật thì tôi lại phải hốt xác giùm cô ta.
”
Tôi: “…”
Bôi thuốc xong thì tôi không mang giày vào được nữa, Trịnh Dị khuyên tôi nhảy lò cò bằng một chân, tôi suýt nữa thì lại òa ra khóc, anh ta đành đi hỏi bác sĩ xem có xe lăn không.
Không ngờ vị bác sĩ này thật sự rất hài hước, ông ấy ngạc nhiên hỏi Trịnh Dị: “Có cậu rồi mà còn cần xe lăn à?”
Tôi và Trịnh Dị: “…”
Bác sĩ nghiêm túc nói: “Mấy ngày trước có một vị khách ngã bị thương mượn đi rồi, giờ vẫn chưa thấy trả.
Tôi thấy cậu cao to thế này mà, cậu bế cô ấy đến đây thế nào thì giờ cũng bế về vậy đi.
”
Tôi do dự một lúc, dang hai tay ra, sẵn sàng chào đón quả bế của Trịnh Dị.
Trịnh Dị mặt mày bất lực, ngẩng đầu nhìn trời.
Thật ra lúc anh ta thực sự bế tôi lên thì mặt tôi lại hơi nóng.
Dù sao thì giờ tôi cũng không có vấn đề gì ghê gớm lắm, đầu óc lại rất