Trước khi đôi mắt tinh tường của bà ấy quét qua, tôi đã bỏ tay ra khỏi vai Trịnh Dị, nhưng Trịnh Dị lại phản ứng chậm chạp, vẫn đặt tay lên eo tôi nên tôi chỉ đành khép nép đứng cạnh anh ta, lúng túng mỉm cười với bà ấy.
Trịnh Dị nói: “Đây là bạn con, con gái của một vị giáo sư của con.”
Bà Hứa nhìn bàn tay đang đặt trên eo tôi của Trịnh Dị, nở một nụ cười hời hợt nhưng lại đầy ý nghĩa: “Là bạn gái con nhỉ?”
“…Không phải ạ.” Trịnh Dị ho nhẹ một tiếng, ngại ngùng buông tay ra.
Bà Hứa khẽ mỉm cười, trông không uy nghiêm như lúc nãy nữa, thậm chí giọng nói còn có chút hiền từ: “Giờ chưa phải nhưng sau này thì không chắc được.”
Tôi và Trịnh Dị: “…”
Bình thường bị trêu chọc vài câu cũng không thấy gì, nhưng giờ bị bà ấy nói một cách nghiêm túc như vậy trước mặt bao nhiêu người, đột nhiên cảm thấy có chút quen tai là sao nhỉ? Đám người Dung Tranh nghe thấy vậy liền cười khúc khích, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn, đưa tay ra uống trà do người làm mang lên.
Thế nhưng ngay sau đó, sắc mặt bà cụ Hứa đột nhiên thay đổi, khóe miệng hạ xuống, trầm giọng hỏi Hạ Thanh: “Con thấy có phải không, con dâu?”
Tách trà đã được đưa lên đến miệng của Dung Tranh, Châu Tuấn và Trịnh Hạo lập tức được lặng lẽ đặt về chỗ cũ.
Hạ Thanh đứng bên cạnh bà ấy, nét mặt cứng đờ, một hồi lâu không nói gì, một lúc sau mới miễn cưỡng nở ra được nụ cười: “Tình cảm của bọn trẻ dễ thay đổi lắm, sao biết trước được…”
Bà cụ Hứa cười khẩy một tiếng rồi chống gậy đi vào phòng.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, lau mồ hôi lạnh trên trán, trong đó sắc mặt của Hạ Thanh là khó coi nhất.
Trịnh Dị lên tiếng, quay đầu lại hỏi Hứa Nặc: “Phòng cô ở tầng mấy? Chân cô ấy không tiện lên lầu, cô giúp cô ấy lấy xuống đi?”
Hứa Nặc trông cũng rất khó coi, có lẽ là muốn thoát khỏi bầu không khỉ ngại ngùng vừa nãy, “ồ” một tiếng rồi vội vã lên lầu.
Hạ Thanh mỉm cười, lấy lại vẻ dịu dàng thường ngày của mình: “Bà cụ mới đi dạo quanh vườn hoa, chắc là mệt rồi, để cô đi xem sao, các cháu cứ thoải mái, không cần khách sáo.”
Đợi bà ta đi rồi, Trịnh Hạo thở phào một hơi: “Những ngày tháng có bà Hứa chắc nhà Hứa Nặc lại căng thẳng như trước đây rồi.”
Châu Tuấn bối rối hỏi: “Lúc nãy bà Hứa có ý gì vậy? Tôi không hiểu.”
Tôi cũng nheo mắt nhìn Trịnh Dị, tỏ ý: Chuyện gì thế này? Tỏ thái độ với con dâu ngay trước mặt con cháu, bá đạo thật đấy.
Trịnh Dị liếc nhìn tôi, không nói gì.
Dung Tranh xoa cằm, mỉm cười không nói gì, dường như đã hiểu được nội tình, tôi nói: “Mẹ chồng nàng dâu có mâu thuẫn à?”
“Mâu thuẫn này cũng không chỉ là ngày một ngày hai nữa.” Dung Tranh cười nói rồi quay qua chế nhạo Trịnh Dị: “Xem ra ý kiến nội bộ của họ về chuyện của cậu không thống nhất rồi, bà cụ không vừa ý cậu.”
Trịnh Dị thờ ơ “hừ” một tiếng, nói với Dung Tranh: “Uống nước cũng không bịt được miệng của cậu à?”
Châu Tuấn không hiểu gì, chọc vào người Trịnh Hạo ở bên cạnh, nói: “Cậu hiểu bọn họ đang nói gì không?”
Trịnh Hạo nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng ngơ ngác lắc đầu.
Tôi: “…”
Một lúc sau, Hứa Nặc đi xuống cầu thang, tay cầm mấy bộ đồ, giơ tay ra đưa cho tôi: “Đây là mẫu mới của quý này, tôi chưa mặc đâu.” Rồi nói tiếp: “Cô vào phòng thay đồ của bố mẹ tôi thay đi.”
Phòng thay đồ của Hạ Thanh và Hứa Kính Đình ở ngay sau phòng khách.
Biệt thự nhà họ nhỏ hơn biệt thự của nhà họ Trịnh một chút, bố cục cũng gọn gàng hơn, bên cạnh phòng thay đồ là phòng của bà cụ.
Lúc tôi mở cửa muốn vào phòng thay đồ, nghe thấy giọng nói của Hạ Thanh ở phòng bên cạnh loáng thoáng truyền đến.
“Mẹ, mẹ nói là sẽ ở lại một khoảng thời gian cơ mà, giờ nếu mẹ đi luôn thì lát Kính Đình về con biết ăn nói thế nào đây?”
Bà cụ Hứa thấp giọng nói: “Sống chung với mấy người tôi sẽ tức chết mất, tôi vẫn muốn sống thêm mấy ngày.”
“Mẹ…” Giọng của Hạ Thanh vừa bất lực, vừa có phần kiềm nén: “Kính Đình ngày một thờ ơ với công ty, mới có báo cáo tài chính quý trước, thành tích giảm sút nghiêm trọng, còn xảy ra sự cố sản xuất nữa, lẽ nào con không thể nghĩ cho nhà họ Hứa sao?”.
Truyện Cung Đấu
“Đừng đề cao bản thân mình quá, tương lai của nhà họ Hứa còn có anh của Kính Đình, công ty trong tay mấy người là chuyện riêng của mấy người, làm thành thế nào, tôi mặc kệ, nhưng vô liêm sỉ đến mức đem bán cả con gái thì cô phải đợi người nhà họ Hứa chết hết đã!
“Mẹ đừng nói vậy.” Hạ Thanh nói như đinh đóng cột: “Hứa Nặc là con gái con, tất nhiên con sẽ không để con bé chịu uất ức, con bé và Trịnh Dị là thanh mai trúc mã, vốn không phải như mẹ nói…”
Bà cụ Hứa cười khẩy: “Thanh mai trúc mã? Mắt cô mù chứ mắt tôi còn tốt lắm! Đứa cháu gái này của tôi ngốc thì ngốc thật nhưng cũng không đến nỗi này! Còn cô, Hạ Thanh, cô yêu tiền như mạng, cô không biết liêm sỉ, nhưng nhà họ Hứa này cần mặt mũi!”
Tôi: “…”
Tôi lén bước vào phòng thay đồ, tùy tiện lấy bộ đồ, ngồi trên ghế, vừa thay đồ, vừa thầm gào thét trong lòng: Mình mới nghe thấy gì thế này! Bà cụ cũng độc miệng thật đấy! Mắt cũng độc!! Nhìn cái thôi là biết người mẹ này của mình yêu tiền như mạng! Chẳng trách bà ta muốn Trịnh Dị làm con rể mình còn hơn cả Hứa Nặc!!
Lượng thông tin quá lớn khiến tôi không xử lí kịp, thay đồ xong nhất thời vẫn chưa đi, ngẩn người ngồi trên ghế, nghe tiếng đóng cửa từ phòng kế bên truyền đến, tôi đứng dậy, thấy Hạ Thanh bước vào với đôi mắt đỏ hoe.
Hạ Thanh: “…”
Tôi: “…”
Hạ Thanh nhanh chóng hoàn hồn, lập tức quay đầu đi, lấy tay lau mắt, lạnh mặt nói: “Sao cô lại ở đây?”
Khi ở riêng với tôi, bà ấy không hề che giấu bộ mặt thật của mình, tôi cũng khá bất ngờ.
“Hứa Nặc bảo con vào đây thay đồ.” Tôi nhanh hóng điều chỉnh vẻ mặt, di qua chỗ bà ta rồi nói: “Cô Hứa sao lại khóc thế này? Con mới nghe thấy bà cụ Hứa ở phòng bên la mắng, nói gì mà yêu tiền như mạng, không biết liêm sỉ, lẽ nào là nói cô?”
Mắt Hạ Thanh càng đỏ, mặt cũng đỏ, lúc nói môi tức đến run cầm cập: “Cô…”
Thấy bà ta khóc tôi lại nhớ đến lúc mình khóc khi ngã khỏi lưng ngựa, tôi nói: “Ôi, cô đừng kích động, lúc nãy con có nghe, còn tưởng chuyện gì ghê gớm lắm