Tuy tôi thắng và cũng đã ký hợp đồng với Trịnh Dị, bao gồm cả hợp đồng giúp tôi trở thành một thiên kim danh giá, vậy nhưng cho đến giờ Trịnh Dị vẫn chưa có dấu hiệu thực hiện hợp đồng.
Đã mấy ngày trôi qua kể từ hôm anh ta cắn răng nghiến lợi đồng ý giúp tôi.
Mà những bộ phim gần đây tôi theo dõi cũng đã “cày” xong cả.
Đó là một buổi hoàng hôn lộng gió, khí trời ngoài cửa sổ âm u.
Dự báo thời tiết cho thấy hai ngày nay là rét tháng Ba, tôi đang nghe bài nhạc phim trong điện thoại thì lòng chợt nghĩ, tiêu rồi, trong bản hợp đồng thiên kim kia hình như không viết mục bồi thường nếu Trịnh Dị không thực hiện hợp đồng.
Chẳng trách anh ta lại dám ngang nhiên bỏ mặc tôi như thế.
Tôi phải gọi điện cho anh ta mới được.
“Có chuyện gì?” Đầu bên kia bắt máy rất nhanh, giọng trầm thấp, sắc sảo, và dường như còn có cả tiếng lật giấy nữa.
Tôi nói: “Anh định bao giờ đào tạo tôi thành một thiên kim?”
Trịnh Dị ngừng lại giây lát rồi ho một tiếng, giọng nói rõ ràng hơn: “Tôi đang bận, bảy giờ cô đến công ty tìm tôi.”
Sau đó anh ta liền cúp máy của vị khách hàng Black Gold là tôi đây.
Bảy giờ, tòa nhà của IC vẫn bật đèn sáng trưng, thư ký của anh ta xuống tầng chuyển lời cho tôi, nói rằng Trịnh Dị có một cuộc họp buổi chiều, còn phải xử lý một số tài liệu, bảo tôi ngồi đợi ở khu vực tiếp khách ở đại sảnh.
Mãi đến hơn nửa tiếng sau, Trịnh Dị mới lững thững bước ra khỏi thang máy, lúc nhìn thấy tôi, anh ta ngẩn người.
Rõ ràng tôi đến đúng giờ, kết quả còn phải đợi lâu như thế, vốn dĩ đã thấy hơi khó chịu rồi, giờ lại thấy bộ dạng của anh ta, tôi vô cảm hỏi: “Chủ tịch Trịnh lại không nhận ra tôi nữa à?”
Trịnh Dị cau mày, “Áo khoác màu xanh lá hôm trước cô mặc đâu?”
“Mặc cái áo đấy lạnh lắm, hôm nay là rét tháng Ba, bên ngoài đang không độ đấy.” Tôi nói rồi cúi đầu nhìn xuống đôi ủng đi tuyết và áo lông trên người, là bộ đồ tôi mặc trong hôm đầu tiên gặp anh ta, nhìn thấy bạn cũ không thấy nhớ sau nhiều ngày không gặp, không mừng phát khóc đã đành, đằng này lại còn mặt lạnh như tiền.
Tôi nói: “Đều là đồ tôi mua online hồi mùa đông đấy, mấy trăm tệ lận! Có vấn đề gì sao?”.
Truyện Đoản Văn
Trịnh Dị lập tức nói: “Không có, trông ổn lắm, trời lạnh thì đúng là nên mặc nhiều đồ hơn, đi thôi.” Vẻ mặt anh ta bình tĩnh, thậm chí còn có chút dịu dàng, chân thành.
Dường như vẻ mặt ghét bỏ lúc nãy chỉ là một động tác giả.
Chẳng mấy chốc, tôi biết được động tác giả chớp nhoáng kia thực ra mới là cảm xúc chân thực nhất.
Tôi tưởng anh ta định đưa tôi đi ăn, sau đó bắt đầu dạy chính thức, tường thuật chi tiết cách để từ một người “giàu phèn” trở thành một thiên kim danh giá của thành phố H.
Thậm chí trước khi ra ngoài, tôi còn nghiêm túc cân nhắc xem có nên mang theo bút giấy không.
Kết quả, đúng là anh ta có đưa tôi đi ăn, nhưng lại nhảy qua quá trình dạy học.
Mãi đến khi mở cửa phòng bao, tôi nói khách sạn này trông có vẻ rất đắt đỏ, chúng ta chỉ có hai người đi ăn, không cần xa xỉ vậy đâu, lại còn đặt phòng riêng nữa chứ.
Trịnh Dị mới bừng tỉnh, mắt hơi cụp xuống, nói với tôi: “Quên mất không nói với cô, chẳng phải cô muốn kết giao với tài phiệt sao? Hôm nay có mấy người bạn hẹn tôi đi ăn, đều là những thiên kim, công tử có địa vị ở thành phố H đấy, vào đi rồi tôi giới thiệu cho.”
Anh ta đứng sau lưng tôi, nói xong rồi đưa tay qua, mở cửa ra.
Tôi thực sự không ngờ cơ hội kết bạn với những người quyền quý lại đến nhanh như vậy.
Bên trong có ba người đàn ông, hai người phụ nữ đang cười nói vui vẻ, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại.
Một trong ba người đàn ông uể oải dựa vào sofa, một tay đặt lên sofa đằng sau người phụ nữ bên cạnh, anh ta “ồ” lên một tiếng, nghiêng đầu nói với người đàn ông kia: “Cô phục vụ này trông được đấy.”
Người đàn ông kia cười nói: “Người đẹp, em chắn đường của chủ tịch Trịnh rồi kìa!” Nói xong liền xuýt xoa, ra là bị người phụ nữ bên cạnh nhéo một cái.
Anh ta lập tức giận dữ hỏi: “Sao em lại nhéo anh!”
Người phụ nữ tỏ vẻ vô tội: “Ai nhéo anh chứ, em đang ngắm người đẹp mà.”
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa đơn rõ ràng trông trầm ổn, hiền lành hơn, anh ta vẫy tay với tôi: “Cô gái, mang thực đơn đến chưa, gọi món được rồi.”
Sau một loạt phản ứng của những người này, Trịnh Dị cuối cùng cũng di chuyển, anh ta đi vòng qua người tôi nói: “Nói gì thế hả, đây là khách hàng tôi mới ký hợp đồng, cô Châu.”
Biểu cảm trên khuôn mặt của những người trong phòng còn phức tạp hơn so với vẻ mặt Trịnh Dị nhìn tôi lúc đó.
Tôi hít một hơi thật sâu, mỉm cười với họ: “Chào mọi người, tôi tên Châu U U.”
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa đơn đứng dậy, mỉm cười bình tĩnh rồi chào hỏi với tôi: “Đói hoa cả mắt rồi, cô Châu đừng để tâm, tôi họ Cố, tên Cố Kính Phàm.”
Người đàn ông gọi tôi là nhân viên phục vụ ho khẽ, cười lên trông cũng chẳng đứng đắn là bao, “Thì ra là cô Châu, ngưỡng mộ từ lâu, tôi tên Dung Tranh, đây là...!bạn gái tôi, Huyên Huyên, thằng nhóc kia cùng họ với cô Châu, tên Châu Tuấn, kia là vợ cậu ta, Tạ Nhân Nhân.”
Châu Tuấn qua quýt gật đầu, cô vợ đẩy anh ta một cái rồi đứng lên, kéo tôi lại gần bàn ăn, nói: “Mấy người bọn họ có mắt như mù ấy mà, cô mặc áo lông có nóng không, cởi ra treo ở kia đi, lát nữa hai chúng ta ngồi cạnh nhau nhé, tôi chán ngấy tính đùa cợt của bọn họ rồi.” Cô ấy vừa nói vừa trợn trừng mắt lên.
Trịnh Dị ngồi phía bên kia của tôi, Dung Tranh mặt mũi chẳn tốt lành gì, nói: “Trịnh Dị, Hứa Nặc nói lát sẽ đến đấy.”
Trịnh Dị lật thực đơn, “Đến thì đến, có phải tôi mời đâu, báo cáo với tôi làm gì.”
Dung Tranh nói: “A Tuấn, nghe thấy chưa, bữa hôm nay cậu mời đấy.”
Châu Tuấn ngồi bên cạnh Tạ Nhân Nhân, tập trung chơi game, “Tại sao lại là tôi mời chứ, bọn tôi đói meo bụng, đợi cậu suốt hai tiếng đồ hồ, Trịnh Dị, cậu không mời là không được đâu.”
“Cút.” Trịnh Dị cười mắng anh ta, nghiêng đầu, nhướng mày nhìn tôi: “Chẳng phải tôi đưa người thanh đoán đến rồi sao.”
Tôi: “…”
Dung Tranh như xem kịch hay, ôm bạn gái, không nói gì.
Châu Tuấn tạm ngừng chơi game, ngẩng đầu nhìn tôi, cười nói: “Tôi thấy được đấy, cô Châu là khách hàng của anh Dị, chắn hẳn phải có không ít tiền.”
Tạ Nhân Nhân mắng anh ta: “Anh nói lắm thật đấy.”
Tôi lén trừng mắt với Trịnh Dị, mỉm cười gật đầu: “Được thôi, hôm nay tôi mời, kết bạn với mọi người mà.”
Dung Tranh lập tức nói: “Cô Châu hào phóng thật đấy, chúng ta nhất định phải kết bạn với nhau mới được.”
“Mới quen mà đã để người ta mời rồi, các cậu bắt nạt trắng trợn quá đấy.” Cố Kính Phàm thấp giọng nói, toát lên sự quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Dung Tranh sờ mũi, cười vẻ không chút đứng đắn: “Trịnh Dị còn không có ý kiến gì, tôi tất nhiên là khách theo ý chủ rồi, dù sao mặt tôi cũng dày lắm.”
Cố Kính Phàm ho thành tiếng, “Vậy tôi cũng mặt dày một