Địa chỉ Hạ Thanh nói đến trong điện thoại là một quán cafe.
Địa chỉ này tôi nghe thấy rất quen, như là trước đây có đi rồi.
Đến khi tài xế taxi ngừng xe bên vệ đường một cái hẻm, tôi mới nhớ ra, chỗ hôm ấy Trịnh Dị đưa tôi và Trịnh Hạo đi mua mũ lễ phục xem đua ngựa cũng là ở một căn tứ hợp viện như thế này.
Tài xế ngừng xe ở một lối đi: "Ở đây khó quay đầu lắm, tôi không vào được nữa, cô tự bấm định vị đi đi nhé, quán cafe này ở khá sâu đấy!"
Lần trước chúng tôi đi mua mũ cũng vậy, Trịnh Dị ngừng xe ở ngoài, chúng tôi đi bộ mất một đoạn.
Tôi cảm ơn tài xế, xuống xe nghiên cứu định vị một lát rồi bước vào hẻm.
Vị trí của quán cafe trên GPS có hơi rối, không biết chính xác là căn nào.
Tôi vừa tiến vào trong vừa tính đợi tìm được địa chỉ đại khái rồi vào một căn gần đó tìm thử.
Đường trong con hẻm này vừa sâu vừa dài nhưng lại yên tĩnh lạ thường, hơn tiệm mũ nón của hai vợ chồng người Anh hôm trước nhiều, dường như hai chỗ có vẻ giống nhưng quy hoạch lại khác hoàn toàn.
Lâu lâu có tiếng chó sủa trong mấy căn viện khác vọng ra, con hẻm càng lúc càng yên ắng, đến tiếng bước chân nghe cũng rõ ràng.
Tôi bỗng thấy bất an, sau khi quẹo sang một ngã đường bèn gửi Wechat cho Trịnh Dị nhưng anh ấy không trả lời ngay.
Tôi càng lúc càng thấy không ổn, trong tiếng tim đập thình thịch dường như nghe được tiếng bước chân của người khác.
Tôi quay đầu gửi định vị của mình cho anh ấy, lại gọi điện sang nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Tôi quả quyết quay đầu về, gửi định vị và voice chat cho Tần Xu, hỏi cô ấy có ở đó không.
Cô ấy rất nhanh liền trả lời: "Đang bận chết đây, có gì nói nhanh đi."
Tôi lại gửi thêm một định vị, nhỏ giọng nói: "Hình như tớ gặp nguy hiểm rồi..."
Còn chưa nói dứt câu, có người thô bạo xô mạnh tôi một phát từ phía sau, nhanh tay hất mất điện thoại của tôi.
Tôi bị đẩy loạng choạng cả người, quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông đầu húi cua, ánh mắt hung hãn sấn tới chỗ tôi.
Tôi hoảng loạn chạy biến.
Thế nhưng lúc qua ngõ quẹo, một người trẻ tuổi để undercut nhuộm vàng đang khoanh tay nhìn tôi cười gian trá.
Trước có sói dữ, sau có hổ báo, tôi thầm nghĩ lần này thôi xong rồi, mọc cánh cũng khó mà chạy được.
Tôi lùi về sau không được, chạy lên trước cũng không được, chỉ đành ngừng lại ở ngã rẽ, tựa vào tường hỏi bọn họ: "Các người muốn làm gì?"
Người tóc vàng ở phía sau tôi nói: "Anh, may là nghe lời anh bảo em ở đằng sau chặn một đường...!con bé này cũng cảnh giác thật đấy, mặt mũi cũng không tồi."
Tên đầu húi cua kia mặt mũi cực kỳ nham hiểm, mắt tam giác một mí, hắn cảnh giác nhìn ra phía sau, gằn giọng: "Đừng có nghĩ vô ích nữa, giải quyết xong đi ngay."
Tên đầu vàng gật đầu móc con dao găm trong túi ra.
Tim tôi đập liên hồi, vừa hồi hộp vừa lo sợ nhưng não vẫn còn tí tỉnh táo: "Hạ Thanh phái các anh tới đúng không?"
"Lại là một người hiểu chuyện." Tên đầu vàng luyến tiếc nói: "Người hiểu chuyện lúc nào cũng chết sớm."
Hắn vừa nói vừa bật đao ra.
Tôi lập tức nói: "Tôi có tiền, Hạ Thanh cho các anh bao nhiêu, tôi có thể cho các anh gấp đôi! Gấp mười cũng được!"
Tên đầu vàng liền bật cười: "Em gái, em mới bao lớn mà lớn lối vậy? Người ta cho chúng tôi tận một triệu đấy."
Hạ Thanh điên thật rồi...!Tôi nói: "Tôi cho các anh hai triệu, ba triệu cũng được?"
Tên đầu húi cua không nói gì, tên đầu vàng nghe tới lại sáng rỡ mặt mày, rõ ràng là rung rinh rồi, tạm thời không chìa