Lúc tôi xuất viện đã là hơn nửa tháng sau.
Vì hôm đó lén trốn ra ngoài, đi bộ quá nhiều, vết thương đang liền lại lại nứt ra một chút, bị Tần Xu đè lại bệnh viện thêm mấy ngày, mãi đến lúc cắt chỉ, bác sĩ xác nhận vết thương đã hoàn toàn bình phục mới gom dọn đồ đạc về nhà.
Căn hộ đó của tôi, lúc trước ở cảm thấy rất thoải mái, nằm ở trung tâm thành phố, yên tĩnh mà náo nhiệt, còn có rất nhiều cây xanh, có người ra người vào, thế nhưng chia tay với người hàng xóm đối diện chẳng vui vẻ gì____ dù tôi chẳng thấy có ai sống ở đối diện nữa, thêm vào việc tôi ở đó cứ cảm thấy không yên tâm, chắc là do bị đâm nên ám ảnh, dù bảo vệ dưới lầu sẽ xác nhận thân phận của người giao hàng, tôi vẫn thưởng thấp thỏm sợ một ngày đẹp trời nào đó ra mở cửa, ai đó lúc giao hàng cho tôi lại thụi luôn cho một nhát.
Sau vài lần chiêm bao thấy ác mộng, tôi lại bỏ tiền mua một căn biệt thự có an ninh cực tốt, hớn hở chuyển sang.
Vì khu biệt thự lớn, mỗi ngày bắt xe rất bất tiện, tôi lại đi học lấy bằng lái, còn chọn lớp cao cấp______dù giáo viên bảo tôi rẽ trái mà não tôi có đâm đầu rẽ phải thì giáo viên cũng sẽ chỉ nhẹ nhàng ân cần kiểu: "Là do tôi nói không rõ, xin cô xoay bánh lái sang trái ạ".
Dưới sự cổ vũ mỗi ngày của giáo viên kiểu: "Cô lái thật linh hoạt", chỉ cần một tháng tôi đã lấy được bằng lái.
Sau đó tôi mua một lúc hai chiếc xe, một chiếc thể thao hồng bóng loáng với một chiếc SUV khoan cao rộng, hai chiếc cộng lại gần mười củ.
Lúc mới trúng số xong, cứ không điều chỉnh được tâm thái, cứ mỗi lần tiêu tiền nhiều là lại thiếu điều muốn tính xem còn lại được bao nhiêu, hơn nữa lúc trước bận bịu muốn nhanh chóng xâm nhập vào tầng lớp thượng lưu, lại gấp rút muốn thể hiện cho thiên hạ thấy hình tượng tốt đẹp của mình, sợ học lái xe phơi nắng đen da, không hề dám học mấy kỹ năng có ích.
Sau khi bị Hạ Thanh cho người lụi cho một nhát, tôi lại thông suốt hơn.
Mớ tiền này của tôi, nếu không kịp thời ăn xài, sau này không biết lại rơi vào tay ai, thay vì vô túi thiên hạ, không bằng tôi làm láng một hơi trước, không thể phụ một lần lừa tình của ông trời giành cho tôi.
Từ lúc chia tay với Trịnh Dị, thêm vào còn phải dưỡng thương, ít đi mấy bữa tiệc náo nhiệt lại, tuy là có hơi chán, nhưng mỗi ngày xách con xe mấy triệu đánh vài vòng dưới nắng chiều mùa hạ cùng tỷ suất hoàn vốn cực cao, cũng khá là sảng khoái.
Cuộc sống phải nên xán lạn như hoa, đặc biệt là cuộc sống của người có tự chủ tài chính siêu cao như tôi.
Khoảng gần cuối tháng Tám, tôi bắt chước mấy chị đẹp gái trong phim điện ảnh nước ngoài, son môi đỏ chót, quấn khăn lụa Hermès, đeo kính râm đính kim cương, lái chiếc thể thao mui trần ra đường chạy lòng vòng, thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn, lúc chạy ngang quảng trường giải trí, trong số mấy tên đàn ông ngừng xe đứng bên đường có một tên còn huýt sáo với tôi.
Giữa quảng trường có hai ba đứa nhóc đang chạy giỡn, trông thấy sắp nhào ra giữa đường rồi, tôi đành phải đạp thắng, ngừng ngay bên cạnh mấy người đó.
Tên huýt sáo nhào tới: "Người đẹp, add Wechat được không?"
Tôi tháo kính râm, vô cảm nói: "Dung Tranh, anh học cách thả thính của thập niên tám mươi thế kỉ trước hả?"
Lúc mắt tôi lộ ra, cái bộ mặt gian.
dơ.
dê của Dung Tranh cũng nứt lìa.
Có không ít người đứng sau lưng anh ta, Châu Tuấn, Trịnh Hạo và cả Hứa Nặc.
Châu Tuấn khó tin nhìn tôi chầm chầm: "Cô là Châu U U?"
Tôi đeo lại kính, cười với anh ta: "Chính là cô đây.
"
Trịnh Hạo cũng hết hồn chim én: "Ây U ây U, cô, sao cô lại ở đây?"
"Về nhà.
" Tôi điềm nhiên trả lời: "Nhà tôi ở khu này.
"
"Trùng hợp vậy?!" Dung Tranh nói: "Nhà anh cũng ở khu này, em gái U U, em có ý với anh hả?"
Tôi: "! Mắt tôi phải đui cỡ nào.
"
Sau khi tôi chuyển tới khu này, Tần Xu có đến, lúc đó cô ấy nói Dung Tranh cũng sống ở đây nhưng khu dân cư quá lớn, đây vẫn là lần đầu tiên gặp nhau, lại còn gặp một lần cả đống người.
Từ sau khi tôi chia tay Trịnh Dị, hầu như cũng chẳng liên lạc gì với mọi người, lúc này gặp lại, tuy là Trịnh Dị không có ở đây nhưng ít nhiều gì cũng có hơi ngượng, dù gì tôi quen họ đều là nhờ Trịnh Dị.
"Vậy mọi người cứ chơi đi, tôi đi trước đây.
" Tôi gật đầu chuẩn bị khởi động xe.
"Đợi đã!" Trịnh Hạo bỗng nhiên gọi tôi lại, vòng qua đầu