Trịnh Dị nói chuyện với ông cụ Cố cùng người nhà họ Cố, tôi lặng lẽ đứng sau anh ta lắng nghe.
Đàn bà con gái trong phòng nghỉ rất nhiều, không cần dò xét cũng cảm nhận được ánh mắt từ bốn hướng đổ tới, lúc này tôi chỉ biết thấp tha thấp thỏm, đến mức có hơi choáng ngợp, hoàn toàn không thể hất mặt kiêu ngạo nhìn một vòng được như trong phim.
May là sau khi hàn thuyên vài câu, chào hỏi người lớn xong, Trịnh Dị chuẩn bị dẫn tôi đi gặp đám người giàu có bên ngoài.
Có điều vừa ra khỏi phòng nghỉ đã bị gọi lại.
Đó chính là cái cô Hứa Nặc có vẻ có quan hệ mập mờ với Trịnh Dị mà hôm trước đi ăn tôi đã gặp, cô ta mặc một bộ lễ phục màu be dệt tay, trông khí chất rất xuất chúng, thân hình quyến rũ.
Người cô ta gọi là Trịnh Dị, tôi chỉ đành đứng nép sang bên, đợi cô ta sang đây nói chuyện xong xuôi với Trịnh Dị.
Chẳng ngờ đâu cô ta vừa bước đến đã quét mắt dòm ngó tôi, lạnh lùng hỏi: "Cô là ai?"
Lại nữa rồi, lần trước ở nhà hàng kia, cô ta cũng hỏi tôi như vậy, lần này trông cô ta lại càng cảnh giác với không vui hơn, giọng cực kỳ hiếu chiến.
Cái kiểu thái độ này của cô ta tôi thật không muốn thông cảm, dù sao tôi chẳng có tội tình gì, vẫn có quyền không trả lời câu hỏi thiếu tôn trọng này, cũng chẳng sợ cô ta làm khó tôi nhưng nghĩ tới quan hệ không rõ ràng giữa cô ta với Trịnh Dị, chỉ đành bình tĩnh nhẹ nhành giải thích: "Tôi là khách hàng của Trịnh Dị."
Hứa Nặc đang chăm chăm nhìn tôi bỗng khựng lại, có hơi ngạc nhiên, tôi nghĩ chắc cô ta nhớ ra tôi là ai rồi, hơn nữa còn nhớ tới cái hình tượng áo lông hôm trước của tôi.
Chuyện cũ thôi không nhắc nữa.
"Lần trước Trịnh Dị có đưa cô đi ăn." Cô ta khẳng định, mặt mũi còn khó coi hơn, lúc quay đầu nhìn Trịnh Dị có lộ ra một chút phiền phức, giọng nói cũng ấm ức tức tối: "Đi ăn đưa khách hàng nữ theo, đi mừng thọ ông Cố cũng dắt theo cô ta, Trịnh Dị, anh với cô ta rốt cuộc là gì của nhau?"
Trịnh Dị nhíu mày, có hơi thiếu nhẫn nại: "Lúc nãy tôi đã nói rồi, cô không nghe thấy à."
Hứa Nặc nghẹn giọng một hồi rồi nói: "Nhưng mà ông Cố nói cô ta là bạn gái anh trước mặt nhiều người như vậy, không phải là tán vào mặt em rồi sao?"
Tôi thầm nghĩ, thôi xong, làm ảnh hưởng mối quan hệ yêu đương của người ta rồi.
Trịnh Dị bình thản: "Cô nghĩ nhiều rồi."
Tuy là không khiến người khác hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng coi là một lời giải thích.
Hứa Nặc hẳn là vẫn không thay đổi quan điểm về tôi, cô ta khẽ bĩu môi trừng Trịnh Dị nói: "Anh đưa khách hàng ra ngoài, vứt bạn gái là em đây sang một bên, tất nhiên là em sẽ nghĩ nhiều rồi!"
Trịnh Dị híp mắt nhìn cô ta: "Cô hiểu lầm rồi, ý tôi là, cô ấy có là bạn gái của tôi hay không đều không liên quan gì tới cô, càng không nói tới việc vả mặt ai, cô nghĩ nhiều rồi."
Nhìn một hồi đến tôi cũng nghĩ nhiều rồi, bọn họ chẳng có dây mơ rễ má gì cả.
"Anh..." Hứa Nặc nhất thời ửng đỏ cả mặt rồi lại trắng bệch cả ra, nói không nên lời: "Trịnh Dị! Lúc trước ở trước mặt bố anh, anh không có nói thế này đâu đấy!"
Giọng cô ta vang cả góc phòng, Trịnh Dị cau có nhìn sang đám người đang đứng trò chuyện ở xa, trầm giọng nói: "Đây không phải là nơi để nói mấy chuyện này, hôm khác nói tiếp, tôi còn có việc."
Anh ta nhấc chân định đị lại bị Hứa Nặc chặn lại.
"Lại chuyện gì nữa? Cao chạy xa bay với nữ khách hàng của anh à?" Hứa Nặc hất mặt chế giễu, cô ta nghiến răng nói: "Chuyện của chúng ta không đợi hôm khác được, hôm nay phải nói rõ ràng, chuyện bố mẹ hai bên đã quyết cho chúng ta, sao anh lại nói có thành không rồi?"
Trịnh Dị lạnh lùng: "Tránh ra."
"Trịnh Dị!" Hứa Nặc nôn nóng.
Xung quanh có nhiều người, Trịnh Dị có vẻ cũng không muốn mất mặt, anh ta nhìn tôi nói: "Lát nữa tôi tới tìm cô."
Sau đó liền sầm mặt dắt Hứa Nặc đi.
Tôi đứng tại chỗ, vô cùng ngờ nghệch, nghe Hứa Nặc nói như vậy, ý là bố mẹ hai bên định hôn rồi sao? Thời này mà vẫn vậy ư? Đúng là xã hội thượng lưu phức tạp.
Đúng lúc đó, có người ở đằng sau gọi tôi, giọng nói nhẹ nhàng lại lịch thiệp: "Cô Châu."
Tôi quay đầu nhìn thấy hai người phụ nữ trung niên da dẻ rất đẹp.
Thật ra cũng đã có tuổi rồi nhưng da mặt họ vẫn láng mịn hồng hào, đặc biệt là người phụ nữ đứng trước mặt tôi, đầu tóc được vấn gọn gàng nhã nhặn, ngọc trai trên cổ sáng lấp lánh, bộ váy xanh rêu tơ tăm lung linh cực kỳ, giống như bà ấy luôn vẫn cứ như vậy, không hề già đi.
Người phụ nữ này dịu dàng cười nói: "Ban nãy Châu Tuấn bảo là có quen con, nói con họ Châu."
Tôi gật gật đầu: "Con tên Châu U U, U U trong "U u lộc minh, Thực dã chi bình."
"Cô biết, tên giống Đồ U U đoạt giảng Nobel" Bà ấy không để ý lắm về việc này, tiếp tục nói: "Cô là mẹ Hứa Nặc, vừa nãy thấy các con đang nói chuyện, nghĩ rằng hẳn các con có quen biết."
Tôi gật đầu, không nói gì, cũng không biết bà ấy muốn nói gì.
Bà ấy nhã nhặn nói: "Lúc nãy nghe Trịnh Dị nói cô Châu xuất thân trí thức, là người ở đây luôn hay sao? Trước đây chưa từng gặp qua."
Tôi nói: "Con là người thành phố G, đến thành phố H học đại học xong không có về nhà."
Bà ấy hiểu ra rồi gật gù cười nói: "Cô Châu một mình ở thành phố H không dễ dàng gì đúng không, con làm nghề gì vậy?"
"Trước đây làm ngoại mậu dịch, hiện tại giao dịch đầu tư nho nhỏ."
Bà ấy trông có vẻ nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Vậy quen biết với Trịnh Dị là nhờ công việc đúng không?"
Người phụ nữ sau lưng bà ấy lên tiếng: "Cái công ty ấy của Trịnh Dị, người bình thường có ít tiền đầu tư không nổi, cô Châu trẻ như vậy đã có năng lực kiếm tiền rồi." Người này mặc một bộ xường xám tơ nhung màu tía, trông trẻ trung hơn tuổi nhiều.
Câu này của bà ấy có vẻ như đang tâng bốc, giọng điệu lại giọng như tôi là cái loại ất ở làm ba cái chuyện khiến mình tự xấu hổ.
"Đây là mẹ của Trịnh Dị." Mẹ Hứa Nặc