Sau khi Trịnh Dị đánh giá cao thực lực của mình rồi bị tôi vả mặt thì không còn thấy động tĩnh gì nữa, dường như đã bị tôi đánh gục hoàn toàn rồi. Vì thời gian sinh hoạt của chúng tôi khác nhau nên mấy ngày sau không còn gặp ở thang máy nữa.
Mỗi ngày tôi đều ra ngoài đi học, đôi lúc nghĩ rằng nếu mà Trịnh Dị giở quẻ thật thì tôi học cái này cũng vô ích. Có điều nghĩ đến việc sắp tới còn phải tham gia cuộc thi đua ngựa, trái tim thủy tinh tan vỡ của Trịnh Dị để sau rồi hàn gắn cũng được, nên để anh ta học cách tém tém tính tình và trí tưởng tượng phong phú của anh ta hôm đó.
Mãi cho đến hôm thứ Năm tôi nhận được vé mời mà Hứa Kính Đình cho người đưa tới.
Bên trên cẩn thận viết những khuyến nghị về trang phục cho người xem cuộc thi: cuộc thi này tuân theo nghi thức cưỡi ngựa truyền thống. Phụ nữ nên chọn váy hoặc quần dài và đầu đội mũ.
Tôi ngồi trên giường, hồi tưởng lại những bộ phim Châu Âu và tin tức nước Anh mà tôi từng xem, trong ấn tượng của tôi quả đúng là có hình ảnh như thế, mọi người đội mũ hoa, trang điểm lộng lẫy, ngồi trên bãi cỏ chuyện trò vui vẻ.
Nhưng tôi đi đâu để mua mũ đây? Với thói quen mua sắm từ trước đến nay, tôi liền mở Taobao ra và bắt đầu tìm kiếm.
Nhưng nhìn thấy mức giá chỉ từ mấy chục đến một trăm tệ, tôi lại nhanh chóng thoát ra.
Tất nhiên tôi không ngại việc có thể tiết kiệm tiền, nhưng lỡ bị những người danh giá như Hứa Kính Đình cười nhạo thì không hay lắm.
Nhưng một thời gian trước đến tiệm của những nhãn hiệu thời trang nổi tiếng quốc tế cũng không thấy bán mũ kiểu này...Giờ tôi buộc phải tìm một người vừa người có kinh nghiệm, lại vừa có gu thẩm mỹ cao để giúp tôi...
Tôi mở Wechat ra, tìm Trịnh Dị, gửi cho anh ta một meme bảo bảo ngoan ngoãn quỳ gối.
Tôi: “Muộn thế này rồi, chủ tịch Trịnh chắc tan làm rồi nhỉ? Gần đây có bận không đáng yêu?”
Qua một lúc, Trịnh Dị trả lời: “Bận.”
Tôi: “...”
Tôi: “Hơn mười giờ rồi, phải chú làm việc điều độ hợp lí, nghỉ ngơi đi”
Trịnh Dị: “Cảm ơn”
Tôi: “...” Thế này còn vui vẻ nói chuyện thế nào được nữa?
Tôi nghĩ một hồi rồi nói: “Mấy ngày nay tôi đều nghiêm túc học tập, còn đọc cả một cuốn sách tên Nghệ thuật nói chuyện nữa, gần đây tiến bộ rất nhiều, khi nào thì chủ tịch Trịnh mới dành được ít thời gian để thực hiện hợp đồng chúng ta đã kí đây?”
Trịnh Dị: “Chẳng phải cô đã vớ được đùi mới nên đá tôi rồi sao”
Cách cả cái màn hình tôi vẫn cảm nhận được giọng điệu mỉa mai của anh ta, nhanh chóng trả lời: “Cái đùi này không có trách nhiệm được như anh, sao tôi có thể đá anh chứ? Chắc chắn là hiểu lầm gì rồi.”
Trịnh Dị: “Nịnh ghê quá đấy, thế nào, mới đó đã bị Hứa Kính Đình bỏ rơi rồi à?”
Câu này không dễ trả lời, tôi đang do dự thì anh ta lại gửi đến một câu “Giờ mới biết là tôi tốt?”, tôi nhanh chóng gửi đến meme ừm ừm qua: “Trước đây là tôi không biết cách ăn nói, lỡ lời, nhưng anh phải tin vào trái tim chân thành của tôi giành cho anh”
Trịnh Dị không nói gì, với tính tình của anh ta, chắc đang nhướn mày rồi cười lạnh cho xem.
Tôi nhanh chóng làm bầu không khí tốt lên, nói: “Gần đây chúng ta có sự kiện gì có thể tham gia không?”
Trịnh Dị chậm rãi trả lời tôi: “Không có, mấy ngày nay tôi khá bận”
Lẽ nào anh ta không định đi xem thi đấu à? Tôi đổi hướng khác nói: “Vậy cuối tuần có rảnh không? Gần đây tôi muốn mua mũ chóp cao mà không biết đi đâu mua”
Trịnh Dị không nói gì.
Tôi: ?
Sau một hồi, Trịnh Dị nói: “Mũ chóp cao để đi xem cuộc thi cưỡi ngựa với Hứa Kính Đình, đúng không?”
Tôi: “...” Tôi mới nói mấy chữ thôi mà cũng đoán ra được?
Tôi nói: “Anh nghe tôi giải thích”
Trịnh Dị nói: “Châu U U, cô được lắm.”
Tôi nhanh chóng tổ chức, chọn lọc từ ngữ, nói: “Tôi thật sự không cố ý lấy Hứa Kính Đình để chọc anh đâu, cuộc thi này có người tôi muốn gặp, tôi thật sự rất muốn đi, anh giúp tôi đi, được không?”
Thế nhưng, tôi mới gửi tin nhắn đi, hệ thống đã hiển thị một dòng chữ: Tin nhắn đã gửi, nhưng bị đối phương từ chối rồi.
Tôi: “...”
Trịnh Dị chặn tôi rồi! Chặn vị khách hàng Black Gold tôn quý của anh ta rồi! Chặn người hàng xóm thân thiện từng mua bánh kếp cho anh ta rồi!
Tôi thất thần nằm trên giường, thật không biết anh ta có thù oán gì với Hứa Kình Đình nữa, cứ nhắc đến Hứa Kính Đình là xù lông lên, lẽ nào anh ta lo sau này nếu anh ta lấy Hứa Nặc, mà mình là bồ nhỏ của Hứa Kính Đình thì anh ta sẽ phải gọi mình là... mẹ nhỏ?
Dường như tôi đã chạm vào ven bờ sự thật rồi.
Vé mời cuộc thi đua ngựa được làm vừa tinh tế lại cao cấp, cho dù tôi mua được mũ ở trên taobao thì nghi thức xem thi đấu là cái quỷ gì vậy, đến đó mà bị mất mặt thì thà không đến còn hơn.
Nhưng tôi thật sự rất muốn đi, nếu tôi nói tôi không tò mò chút nào về người mẹ kia của tôi, liệu có ai tin không?
Làm sao mới xử lí được Trịnh Dị đây?
Nhớ lại ngày hôm đó, anh ta nói trong giới này chỉ có anh ta có thể giúp tôi, vậy mà tôi lại giễu cợt anh ta... Đúng là lỡ miệng một lời, hủy hoại cả đời mà, tôi thật ngốc, thật ngốc.
Sáng hôm sau, chưa đến bảy giờ, sau bốn năm lần keo reng inh ỏi của chuông báo thức, tôi bò dậy với nghị lực đáng kinh ngạc, đi gõ cửa nhà Trịnh Dị.
Nghĩ lại sự quan sát cùng tổng kết của tôi với Trịnh Dị vào sáng hôm đó, khả năng cao là buổi sáng não anh ta hoạt động rất kém, dù sao thì lần trước anh ta cũng gần như không nghĩ ngợi gì mà đồng ý đưa tôi đi khách sạn luôn.
Hôm nay, anh ta mở cửa rất nhanh, tôi biết ngay là mình nghĩ đúng.
Lúc Trịnh Dị nhìn thấy tôi, động tác tay lau tóc chợt dừng lại, mắt tôi nhìn vào khuôn ngực săn chắc của anh ta, cũng ngẩn người luôn.
Anh ta hiển nhiên là mới tắm xong, tóc còn ướt, khăn tắm quấn quanh eo, nửa thân trên còn có những giọt nước từ từ trượt xuống theo đường cơ bắp.
Trịnh Dị lạnh nhạt nói: “Nhìn đủ chưa?”
Tôi chợt bừng tỉnh, nhanh chóng rời mắt đi, không kiềm được mà nhìn vào phòng khách phía sau anh ta. Phong cách trang trí phòng của anh ta hoàn toàn khác với kiểu mẫu thống nhất của tôi, chắc là tự trang trí lại rồi,nhìn thoáng qua là khiến người ta liên tưởng đến bầu không khí yên tĩnh trong phòng họp của IC.
Tôi cố gắng hết sức để nhìn thẳng vào mặt anh ta, không nhìn xuống dưới, thành khẩn nói: “Tôi đến để giải thích và xin lỗi, tôi không nên nghi ngờ về năng lực và lòng tốt của anh khi giúp một người giàu phèn như tôi, xin chủ tịch Trịnh cho tôi một cơ hội nữa, chúng ta add lại Wechat, tiếp tục làm bạn nhé, anh nhìn vào ánh mắt chân thành, đầy mong đợi của tôi này.”
Tôi nhìn anh ta, chớp chớp mắt, Trịnh Dị phớt lờ đi, nói: “Rồi sao? Lại bảo tôi đưa cô đi mua mũ, rồi đồng ý với lời mời của Hứa Kính Đình?”
Anh ta nói rồi còn cười khẩy một tiếng, không đợi tôi nói gì đã đóng cửa lại.
Trong lúc vội vã, tôi bước chân vào trong khe cửa, thò tay vào, túm lấy chiếc khăn quấn quanh eo anh ta.
Trịnh Dị: “...”
Tôi: “...”
“Buông ra.”
Sao tôi có thể từ bỏ một vũ khí mạnh mẽ thế này chứ, tôi nói: “Giờ anh vẫn còn cơ hội đồng ý với tôi, nếu không tôi kéo xuống đấy.”
Trịnh Dị liếc nhìn tôi, cười với giọng trầm thấp, anh ta cũng không đóng cửa nữa, hai tay tự ở hai bên cửa, vẻ mặt trông khiêu khích lại thản nhiên, nhướn mày nói: “Cô kéo đi, chút tự tin này