Tôi không nhìn ra người phụ nữ đứng cạnh Hứa Kính Đình là ai, hai người họ đứng cạnh nhau xem phong cảnh, cười nói với nhau trìu mến. Khoan nói đến hành động của họ thân mật đến cỡ nào nhưng nhìn cái cảm giác mông lung kia đi, Hạ Thanh mà thấy được hẳn sẽ nhào tới bứt người ta ra.
Thư Niệm kéo rèm xuống, che đi lớp cửa nhìn ra ngoài: "Em hẳn là biết Hứa Kính Đình đúng không? Người bên cạnh ông ta là cô của chị."
Tôi không nén được ngạc nhiên nhưng nhớ tới chị ta biết được mấy chuyện kia của tôi, lại không rõ chị ta có mục đích gì nên chỉ gật đầu, khô khan "Ừm" một tiếng.
Thư Niệm bất ngờ, nhướng mày nói: "Em không muốn hỏi gì à?"
"Muốn." Tôi nói: "Em muốn hỏi, cái này có liên quan gì tới em?"
Thư Niệm nghiêng nghiêng đầu cười nói: "Đúng là không có liên quan gì nhưng liên quan đến... mẹ em, Hạ Thanh."
Chị ta nói câu này cũng như không, Hứa Kính Đình mà ngoại tình thì Hạ Thanh hẳn là có khả năng bị bỏ rơi rồi.
Thế nhưng chị ta lại nói: "Năm ấy nếu Hạ Thanh không phỗng tay trên, con của Hứa Kính Đình với cô chị có khi còn lớn hơn Hứa Nặc."
Tôi: "..."
Thì ra Hạ Thanh mới là tuesday?! Ngẫm nghĩ một lúc lại thấy hình như cũng chả có gì đáng kinh ngạc.
Tôi nói: "Vậy nên là?"
"Em bình tĩnh hơn chị nghĩ nhiều." Thư Niệm xem xét phản ứng của tôi, chắc là không nhìn ra được gì, nhanh chóng nói: "Cô chị tính tình hiền lành, nói khó nghe tí là nhu nhược, bị ăn hiếp cũng chỉ biết tự ngậm ngùi nhịn nhục, chị làm cháu thấy mà vừa tức vừa thương."
"Chắc em không biết Hạ Thanh lấy Hứa Kính Đình như thế nào đâu, chị biết được chỉ muốn vả cho bà ta mấy bạt tay." Thư Niệm nhìn chăm chăm vào hoa văn trên bức rèm, căm phẫn mà bất lực: "Bởi vậy lần này chị về là để giải quyết tâm bệnh này của cô chị."
Chị ta nói: "Chị biết diệt cỏ phải diệt tận gốc, tuy trong lòng Hứa Kính Đình vẫn quyến luyến cô chị nhưng Hạ Thanh lúc nào cũng trưng ra cái bộ mặt đáng thương, mà có nhắc lại chuyện năm đó cũng chẳng xi nhê gì, vậy nên chị mới đi điều tra thân phận của Hạ Thanh."
Tôi vốn đang tự hỏi rốt cuộc năm đó Hạ Thanh cùng cô của chị ta đã xảy ra chuyện gì, nghe câu cuối mà giật thót cả tim.
Thư Niệm nói: "Căn cước của Hạ Thanh ghi là thành phố H, vì năm đó bà ta đã mang thai nên nhà họ Hứa cũng không để ý, nhưng chị tìm người tra được quê quán trước đây của bà ta là thành phố G."
"Chị nhờ người tra theo địa chị trên căn cước của bà ta, cái xóm rách nát đó đã bị tháo dỡ mười mấy năm trước rồi. Thế nhưng cũng không phải hoàn toàn không thu hoạch được gì..." Thư Niệm nhếch nhếch khoé môi, ánh mắt đắc ý sáng rực, trông rất hớn hở: " Bọn chị hỏi thăm được một người hàng xóm của Hạ Thanh, chẳng thể ngờ rằng người đó nói Hạ Thanh mười mấy tuổi đã lấy chồng rồi."
"Chỉ là sau này Hạ Thanh chẳng về nữa, hỏi kỹ về chuyện kết hôn của bà ta, gian nan lắm mới tra được một cái tên, người bà ta lấy tên Châu Tầm Sinh."
Tôi đưa mắt nhìn bóng mình in trên rèm cửa, khẽ ngẩn người.
Thư Niệm nói: "Tra được tới đây đã đứt manh mối. Châu Tầm Sinh là giáo sư Triết học ở thành phố G, đã mất từ mấy năm trước, không có đăng ký kết hôn, có người nói ông ta từng lấy vợ, có người không nghe nói đến, có người lại nói ông ấy có một đứa con gái. Thế nhưng trên hộ khẩu của ông ấy lúc còn sống hoàn toàn không có ai nhập vào hay rút khỏi hộ khẩu, chỉ có mình ông ấy."
Tôi hít sâu một hơi, kiềm không cho nước mắt rơi xuống.
Sau khi tôi sinh ra, họ chưa kịp đăng ký kết hôn thì mẹ tôi đã bỏ đi mất, phường xã không cho phép tôi nhập hộ khẩu với bố. Sau đó ông ấy nhờ một người bạn giúp đỡ mới giải quyết được vấn đề hộ khẩu nhưng hộ khẩu của tôi không nằm trên quyển của bố.
Sau đó đến tuổi đi học, hộ khẩu lại chuyển về trường, từ đầu tới cuối chẳng có chút liên quan gì tới bố. Năm mươi năm cuộc đời của ông ấy, trên hộ khẩu luôn chỉ có một mình.
"Mấy hôm trước chị mới thấy được hình của bố em." Thư Niệm nói khẽ: "Ban nãy mới nhìn thấy em chị còn ngẩn người mất một lúc, em rất giống bố em, mắt giống, khí chất cũng giống."
"Giống không?" Giọng tôi hơi nghèn nghẹn, ho một tiếng rồi nói: "Hạ Thanh trước giờ chưa từng nhận ra em."
Thư Niệm ngừng lại một lát, dường như muốn an ủi tôi: "Đã lâu vậy rồi, quên thì cũng là chuyện bình thường, huống hồ gì bà ta thiếu điều chẳng muốn có quan hệ gì với hai người, sao có thể nhọc lòng nhớ đến chứ."
Cuối cùng chị ta cười lạnh một tiếng, tôi hoàn hồn, cũng phần nào hiểu được mục đích của chị ta: "Vậy nên chị muốn em lật tẩy bà ta?"
Trước đây tôi không biết quan hệ vợ chồng của Hạ Thanh và Hứa Kính Đình thế nào nên từng lo rằng dù có lật lại chuyện cũ, Hạ Thanh chưa chắc đã thiệt thòi gì lắm, giờ thì có khi Hứa Kính Đình muốn ly hôn còn không kịp.
Thư Niệm thẳng thắng gật đầu: "Lúc chị tra được mấy thứ này, nghĩ chẳng qua thì cũng là mấy lời nói với bức hình thôi, chẳng có ghi chép nào chứng minh được bà ta đã từng kết hôn, lại còn sinh ra em, chỉ có quan hệ huyết thống của em với bà ta. Mấy ngày nay chị đã chuẩn bị đổi cách thức giải quyết vấn đề rồi, vì con gái Châu Tầm Sinh tên gì, bây giờ ở đâu như mò kim đáy bể, vốn là tra không nổi, mãi đến hôm nay gặp được em, lại vô ý nghe được cuộc nói chuyện của em."
Tôi quyết đoán từ chối chị ta: "Vậy thì chị vẫn nên tìm cách khác đi, tôi không hợp tác với chị đâu."
Thư Niệm ngẩn người, khó hiểu hỏi: "Mới nãy không phải em cũng muốn làm sao lật tẩy được Hạ Thanh sao? Bà ta làm khó em ở dưới lầu như thế, em không hận sao?"
"Hận." Tôi bình tĩnh gật đầu, sau đó lại nhìn chị ta: "Nhưng tôi không muốn bị chị lợi dụng."
Thư Niệm: "..."
"Chị không hề muốn lợi dụng em, chỉ nhờ em giúp thôi." Thư Niệm im lặng một lúc rồi lại đanh mặt nói: "Thay vì tìm cách khác, chẳng bằng tìm em vừa nhanh vừa đơn giản, lại càng khiến bà ta thân bại danh liệt."
Chị ta nói năng thành khẩn, lại thêm vào: "Ban nãy nếu em có để ý chắc cũng thấy, Hạ Thanh chế giễu khinh rẻ nhà họ Thư chúng tôi ra sao, hẳn cũng sẽ hiểu tại sao chị hy vọng giải quyết được nhanh chóng chuyện của bà ta. Nếu bà ta mà biết cô chị đã về, trời ạ... chắc sẽ nuốt chửng bà ấy mất."
"Vậy nên mong em có thể giúp chị."
Chị ta nói trong căm tức, tôi vừa định hỏi chị ta năm đó đã xảy ra chuyện gì, phía trước lại có một bóng người cao lớn bước sang.
Trịnh Dị đi tới, nhìn tôi chằm chằm, trầm giọng nói: "Cô có đi không?"
Thư Niệm nhìn anh ta, tự hiểu lùi về mấy bước, im lặng không lên tiếng.
"Không đi, anh đi trước đi, lát nữa Trịnh Hạo sẽ đưa tôi về." Tôi vẫn chưa nói chuyện với chị ta xong, huống hồ gì cái giọng điệu mẹ thiên hạ của anh ta khiến người khác không muốn đi với anh ta cho lắm.
Ai ngờ anh ta lại nói: "Tôi có chuyện muốn nói