May mà bữa cơm này cũng sắp kết thúc, Hứa Nặc ngồi còn chưa "nóng đít", Trịnh Dị đã nhìn đồng hồ nói: “Chứng khoán bên Mỹ sắp mở phiên rồi, tôi còn có việc, đi trước đây.”
“Ơ!” Hứa Nặc bất mãn kêu lên, “Em mới đến anh đã đi rồi, Trịnh Dị, anh không muốn gặp em đến vậy sao?”
Những người khác đều vờ như không nghe thấy, tiếp tục nói về chủ đề lúc nãy, tôi và Tạ Nhân Nhân nói chuyện cũng khá vui vẻ, nhưng nếu Trịnh Dị đi thì tôi cũng không có lý gì mà tiếp tục ở lại nữa, lúc Trịnh Dị đang hơi cau mày im lặng thì tôi đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
Thế nhưng anh ta lại gọi tôi lại. “Cô đi đâu đấy?”
Tôi nói: “Chẳng phải đi về sao? Tôi đi thanh toán…”
Dung Tranh lại bật cười.
Cố Kính Phàm nhịn cười, nói: “Sao có thể để cô Châu mời thật chứ, hai người cứ đi đi, hôm nay tôi mời.”
Mặt Trịnh Dị lộ ra ý cười, mắt hơi liếc nhìn tôi, “Không cần, mọi người cứ chơi tiếp đi, lát tôi thanh toán.”
Tôi lấy áo lông, đi theo sau anh ta, Hứa Nặc cũng đứng lên theo, nói với Trịnh Dị: “Hôm nay em không lái xe, em đi về cùng anh nhé.”
Trịnh Dị cau mày, mặt ngờ vực, “Không lái xe, vậy cô đến kiểu gì?”
Hứa Nặc nói: “Bạn em tiện đường nên đưa em đến.”
“Vậy thì bảo bạn cô lại tiện đường đón cô về đi.” Trịnh Dị không chút thương hoa tiếc ngọc, “Tôi còn có việc gấp.”
“Trịnh Dị, anh lại lừa em!” Hứa Nặc tức đến nỗi mặt đỏ bừng, “Gấp mà anh còn có thời gian đưa cô ta về?”
Tôi ôm áo lông, lòng thầm nghĩ, nếu Tần Xu bị ghét bỏ trước mặt nhiều người thế này, chắc chắn về sau cả đời cũng không qua lại với tên đàn ông này nữa.Xem ra hai người họ chưa chắc có thể làm bạn bè.
“Ai nói là tôi đưa cô ta về?” Trịnh Dị lạnh nhạt nói, “Cô ta có tay có chân, lẽ nào không biết tự bắt xe về sao?”
Tôi: “…”
Mặt Hứa Nặc đen lại, tức đến độ nói không nên lời.
Trịnh Dị sải bước về phía trước, tôi cùng xuống thang máy với anh ta, anh ta đi vòng vào quầy phục vụ của khách sạn, còn tôi đi qua đại sảnh để ra ngoài, đứng ở cửa khách sạn, cầm điện thoại đặt xe.
Còn chưa đặt được xe thì đã có người lái xe của Trịnh Dị đến. Trịnh Dị bước ra khỏi khách sạn, thong dong, nhanh nhẹn vòng qua đầu xe, trước khi lên xe, anh ta dừng lại rồi mở lòng từ bi gọi tôi: “Lên xe.”
Tôi nói: “Tôi có chân có tay, tự bắt xe được.”
Anh ta nhướng mày gật đầu, mặc kệ tôi, mở cửa rồi lên xe.
Tôi cúi đầu nhìn, đã để ở mức giá cao hơn gấp đôi rồi mà vẫn không đặt được xe, đành phải nhanh chân phóng lên xe của Trịnh Dị.
Tôi ngồi một bên, Trịnh Dị lái xe thật nhanh trên đường cao tốc. Hai chúng tôi không nói gì với nhau.
Thật ra tôi rất muốn đánh giá mấy câu về biểu hiện hôm nay của anh ta, nhưng lại lo là nói xong thì anh ta sẽ vứt tôi giữa đường, không nói thì lại tổn hại đến lợi ích của mình. Đang do dự thì Trịnh Dị đột nhiên hỏi: “Cô muốn nói gì?”
Tôi liếc nhìn anh ta, anh ta cũng liếc nhìn tôi.
Tôi ho một tiếng rồi nói: “Tôi thấy hôm nay anh làm vậy là không đúng.”
Trịnh Dị mắt nhìn về phía trước, “Tôi làm gì?”
Mặt tôi không chút cảm xúc: “Chơi tôi.”
Trong xe lại trở về im lặng. Anh ta không có ý định giảm tốc độ, tôi nói: “Anh sốc lắm đúng không? Không ngờ lại bị tôi phát hiện, tôi cũng rất sốc, không ngờ anh lại là một nhà đầu tư như thế.”
“Có phải anh nghĩ đưa tôi đến gặp mấy người bạn của anh như vậy đã có thể xem như hoàn thành yêu cầu của hợp đồng đúng không? Anh bạn tên Dung Tranh của anh ấy, lúc ăn thì nói anh ta nhất định phải kết bạn với tôi, anh thấy cả buổi tối bọn họ có thực sự nhìn thẳng vào tôi chưa? Tôi không phải là nói xấu bọn họ mà tôi chỉ muốn nói là, rõ ràng anh biết tôi ăn mặc tầm thường, thậm chí trong mắt các người còn như nhân viên phục vụ, tại sao anh không nhắc nhở tôi? Tôi xuất hiện trước mặt bạn bè anh với hình tượng một kẻ giàu phèn vừa quê vừa ngốc, nếu tôi là họ, tôi cũng sẽ không xem người này ra gì.”
Đèn đường lờ mờ nhanh chóng lùi về sau, tôi nói: “Đi ra khỏi đầu phố Nam Hồ phía trước, sau đó đi thẳng là được, cảm ơn.”
“Lúc ký hợp đồng anh đã đồng ý rồi, giờ anh lại làm thế này, rất dễ khiến tôi cho rằng lúc anh đồng ý với tôi, thực ra trong lòng anh chỉ đang nghĩ cách lừa tôi thôi.” Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta, “Có phải anh thấy tôi ngốc lắm không?”
Trên mặt Trịnh Dị có đan xen ánh sáng và bóng tối, anh ta “hừ” nhẹ một tiếng: “Đua đòi quá cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.”
Tôi: “...”
Tôi mất một hồi lâu mới hiểu ý của anh ta, nhất thời cũng không biết nên nói gì, “...Tôi chỉ muốn làm một thiên kim danh giá thôi, đua đòi chỗ nào?”
Nói xong rồi lại thấy không đúng, “Cho dù tôi đua đòi, muốn được người khác tung hô, muốn được kết giao với những người giàu khác nhau đi chăng nữa thì đó cũng là ước mơ của tôi, anh đã ký hợp đồng rồi thì chỉ cần chịu trách nhiệm giúp tôi thực hiện là được, không phải vậy sao?”
Trịnh Dị cau mày: “Ngao du thế giới cũng là ước mơ, mở một công ty sống qua ngày cũng là ước mơ, cô không thể có ước mơ bình thường như vậy sao?”
Tôi cũng học theo anh ta, “hừ” một tiếng, “Nếu tôi có ước mơ dung tục như thế thì còn cần anh làm gì?”
Trịnh Dị đột nhiên phanh xe lại, dừng trước khu nhà tôi.
Xe đắt tiền, tính năng của đai an toàn cũng tốt, nếu không chắc chắn tôi đã bay ra ngoài, va phải kính chắn gió rồi.
“Bị tôi nói trúng, thẹn quá hóa giận chứ gì?” Tôi không có nhiều ưu điểm, ưu điểm lớn nhất là người khác càng tức giận, tôi càng bớt giận, “Lúc trước người đồng ý giúp tôi là anh, người không thực hiện hợp đồng cũng là anh, người hôm nay chơi tôi lại còn già mồm cũng là anh, đồng chí Trịnh Dị, cú phanh gấp này rất dễ khiến tôi nảy sinh thành kiến với anh đấy.”
Trịnh Dị vô cảm nói: “Còn ba mươi phút nữa, chứng khoán Mỹ bắt đầu mở phiên, sáu mươi phần trăm tài sản của cô là đầu tư hải ngoại.”
Ưu điểm lớn nhất của tôi lập tức biến mất. “Trịnh Dị! Anh dám uy hiếp tôi?!”
Trịnh Dị: “Còn hai mươi chín phút.”
Tôi đập mạnh cửa của chiếc xe sang triệu tệ này. Âm thanh đó chứa đầy thù hận và ghét bỏ đối với nhà tư bản chơi đùa dân chúng vô tội.
Nhưng tôi mới đi đến tầng dân cư thì đã nhận được tin nhắn của Trịnh Dị: Hai giờ chiều mai đợi tôi ở Shin Kong Place.
Trái tim tôi sắp tan nát rồi, chỉ đành nhanh chóng trả lời anh ta: Anh không mau về xem cổ phiếu đi, còn nghĩ đến việc dạo phố?!
Trịnh Dị: ...
Anh ta lại gửi đến một câu: Nếu cô thấy rảnh quá thì gõ tìm kiếm Barbara Hutton đi.
(Barbara Woolworth Hutton là một người Mỹ đầu tiên, xã hội, người thừa kế và nhà từ thiện. Cô được mệnh danh là "Cô bé nhà giàu nghèo", lần đầu tiên khi cô được tặng một quả bóng đầu tay xa hoa và đắt tiền vào năm 1930, giữa cuộc Đại khủng hoảng, và sau đó là do cuộc sống riêng tư khét tiếng)
Lúc Trịnh Dị nói đi Shin Kong Place là tôi đã biết mình lại sắp mất máu rồi.
Anh ta nói bước quan trọng nhất để tiến vào xã hội thượng lưu chính là thay đổi gu ăn mặc quê mùa của tôi.
“Nếu có một ngày tôi từ bỏ việc trở thành thiên kim thì chắc chắn là vì tôi không mua nổi những