Mắt nhìn của bác sĩ rất chuẩn, kiểm tra một lát, quả thật Trịnh Dị không có nguy hiểm gì, không cần băng bó cũng không cần truyền nước, bác sĩ đưa mấy hộp thuốc sát trùng, dặn đừng vận động lung tung rồi đuổi bọn tôi về nhà.
Tôi cầm đống thuốc khó mà tin được: "Vậy là hết chuyện rồi á?"
Trịnh Dị ra sức giữ nửa thân trên bất động, liếc xéo tôi: "Em ngày ngày trông mong anh có chuyện hả?"
"Làm gì có!" Tôi gấp gáp phủ nhận, nhớ đến Thư Niệm bị thương còn nặng hơn Trịnh Dị, đột nhiên có chút kích động khó tả và vui mừng khôn siết: "Không ngờ tính năng an toàn của Bentley lại tốt vậy! Lúc hè em vừa mua xe chỉ mới biết lái nên có hơi lo, liền bảo cửa hàng trang bị rất nhiều túi khí bên trong, sao mà em lanh lợi dữ vậy trời! Em muốn mua thêm chiếc nữa!"
Trịnh Dị: "..."
Trịnh Dị gọi trợ lí đến đón chúng tôi, không về nhà mà đến thẳng Cục Cảnh sát.
Tên Tôn Cường cảnh sát bắt được đúng là tên xấu xa mắt tam giác đã đâm tôi nhưng vẫn giữ mạng cho tôi, nhưng cũng giống nhưu Trịnh Dị nói, hắn không hề khai ra chuyện Thư Niệm.
Cảnh sát Triệu nói: "Tên này nham hiểm lắm, mâm nào cũng có mặt nhưng chả chịu nói gì, chắc là muốn ra điều kiện mong được phán nhẹ tội."
"Án mạng hắn phải gánh bộ ít hả?" Tôi thắc mắc: "Hắn còn có tư cách gì đòi điều kiện?"
"Không ra điều kiện, hắn sẽ bị phán tử hình, vụ của cô tra tiếp kiểu gì?" Cảnh sát Triệu cười: "Nhưng mà cô yên tâm, nếu Thư Niệm không bị bắt vào, chúng tôi thật sự sẽ bàn với hắn nhưng bây giờ Thư Niệm cũng bị tóm rồi, vầy thì dễ xử nhiều, thẩm vấn cả hai cùng lúc, bắt được tí động tĩnh là tiện thể tóm gọn liền... nhưng mà dù Thư Niệm không dính vụ này, tội cố ý giết người của cô ta lúc sáng cũng đủ cho cô ta no nê rồi."
Tôi lắc đầu: "Không đủ, phải ăn đủ tội mới được."
Cảnh sát Triệu vui vẻ gật đầu: "Đúng là vậy."
Tôi nghĩ ngợi rồi nói: "Chúng tôi gặp chị ta được không?"
Cảnh sát Triệu và Trịnh Dị cùng ngẩng người, Trịnh Dị nói: "Em gặp cô ta làm gì? Chưa đủ chướng mắt hả?"
Tôi xem xét Thư Niệm đang quấn băng trên đầu, vắt một bên tay, thầm nghĩ Trịnh Dị nói đúng.
Lúc Thư Niệm thấy tôi và Trịnh Dị đến, trong mắt như có độc, mở miệng liền gằn giọng: "Trịnh Dị, từ đầu đến cuối anh đều lừa tôi!"
Trịnh Dị không biểu cảm gì, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, cúi đầu xem điện thoại.
Phản ứng này khiến Thư Niệm càng sôi gan hơn, chị ta hung hăng đứng dậy nhưng vì bị còng một tay vào bàn, đứng được một chút lại bị kéo về, đưa tay chỉ tôi: "Cô ta có gì tốt! Anh đúng là đui rồi!"
"Xin lỗi nha, tôi đẹp hơn chị, giàu hơn chị, chỗ nào không tốt bằng chị?" Tôi khoanh tay không đồng tình.
Thư Niệm hừ lạnh: "Một đứa ngu ngốc giàu phèn thôi, nếu không phải do anh ta, không biết tôi giàu hơn cô bao nhiêu lần!"
Tôi gật gù: "Tiếc ghê, chị hết cơ hội rồi."
"Tôi biết." Thư Niệm quay đầu bình tĩnh lại: "Thất bại lớn nhất của tôi là do làm việc theo tình cảm, cái thứ đàn ông này, chỉ có thể lợi dụng, không thể động lòng."
Tôi: "..."
Tôi nói: "Đó là vì người ta không có tình cảm với chị, là do chị quá tự tin rằng người ta có giá trị quan giống mình. Chị vì muốn khôi phục vinh quang của nhà họ Thư mà không từ thủ đoạn, chị coi trọng cái thứ này quá rồi."
Thư Niệm nhìn tôi chằm chằm, khinh rẻ cười lạnh: "Ai mà không coi trọng? Châu U U, sau khi có có được mấy tỷ, nếu như sau một đêm lại trắng tay, cô có chấp nhận được không? Cô có biết cảm giác rớt từ trên cao xuống là như thế nào không? Cô chẳng hiểu gì cả, có tư cách gì ở đây nói chuyện giá trị quan với tôi?"
Tôi nhìn chị ta không nói gì.
Trịnh Dị ở bên cạnh lên tiếng: "Số tiền cô chuyển cho Tôn Cường là do cô đã liên hệ từ trước khi về nước."
Tôi và Thư Niệm đều có chút ngỡ ngàng, giọng điệu anh ấy kiên định, thậm chí còn không phải đang đặt câu hỏi.
Thư Niệm vẫn còn tỉnh táo, lập tức nói: "Tôi không quen Tôn Cường nào hết."
Tôi hiểu ý Trịnh Dị, liền nói theo: "Đừng giả điên nữa, cảnh sát nói Tôn Cường khai hết rồi, họ đang đi điều tra tài khoản chuyển tiền do hắn cung cấp."
Thư Niệm hung dữ ngẩng đầu nhìn tôi: "Không thể nào."
"Chị tin hay không thì kệ chị." Tôi nhún vai: "Thật ra chị không cần giấu giếm như vậy, dù sao tội cố ý giết người của chị cũng đã được thành lập rồi, thêm một tội nữa có sao đâu? Ở thêm trong tù mấy năm cũng tốt hơn ra tù rồi sống lay lắt, bên ngoài cũng không có cổ phần chia thêm cho chị đâu."
Thư Niệm lập tức kích động, dồn dập thở nhìn tôi và Trịnh Dị đầy thù hận.
Trịnh Dị bình tĩnh nói: "Trước khi cô về nước không hề quen Châu U U, sao lại liên hệ Tôn Cường trước?"
Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn Trịnh Dị, hiểu ra lời anh ấy những lại dường như không hiểu ý anh ấy lắm.
Thư Niệm im lặng không lên tiếng.
Trịnh Dị đứng dậy nói với tôi: "Đi thôi, đợi cảnh sát thẩm tra xong rồi tính."
Tôi đứng dậy đi theo ra ngoài, Thư Niệm đột nhiên lên tiếng: "Trong lòng anh lẽ nào không rõ sao? Có nhiều người cả đời làm chuyện ác, ông trời cứ nhất định không mang đi, tôi không nên giúp một tay sao?"
"Trước khi về nước chị đã chuẩn bị hết để đối phó với Hạ Thanh rồi?" Tôi cuối cùng cũng hiểu kịp: "Vậy là chị muốn thuê Tôn Cường để giết chết Hạ Thanh, sau đó do tôi nên chị lại nghĩ ra cách một tên hai đích?"
"Tôi không muốn giết bà ta." Thư Niệm thản nhiên: "Vốn chỉ muốn dạy dỗ bà ta thôi, làm bà ta rời khỏi nhà họ Hứa, đợi cô tôi kết hôn với Hứa Kính Đình sẽ tìm... Trịnh Triệu Hoà bàn bạc."
Không cần nghĩ cũng biết, chuyện cần bàn bạc chắc chắn