"Ba" Lý Nghệ Hoành vừa thốt lên thì Lý lão gia đã bước tới tát ngay vào mặt của Lý Nghệ Hoành.
Quyển Nhu bàng hoàng mở to mắt. Lý Nghệ Hoành nghiêng mặt, cái tát rất mạnh để lại giấu tay trên gương mặt của anh, Lý lão gia lớn tiếng nói:
"Làm anh hai mà như vậy với em gái sao? Con điên hay là con mất trí?"
Tiếng ông quát lớn bên dưới nhà nghe rất rõ, Vân Lục bất an nên chạy ngay lên trên lầu, cô đứng ngay cửa kinh ngạc khi thấy ba phẫn nộ với anh hai, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ba mắng anh ấy kể từ khi cô bước chân vào Lý gia. Vân Lục chuyển đôi mắt sang Lý phu nhân sau đó là Quyển Nhu, trong thâm tâm cô nghĩ: "Tại sao ba tức giận với anh Nghệ Hoành? Phải chăng lại là con khốn này?" Vân Lục trong lòng nổi lên sự tức tối khi cho rằng mọi chuyện liên quan đến Nghệ Hân.
Lý Nghệ Hoành im lặng, ánh mắt anh vẫn chưa nhìn thẳng vào Lý lão gia.
Lý lão gia lại quát lên: "Trả lời đi? Làm sai thì không biết nhận sai hay sao?"
"Con không sai, con yêu Hân nhi!" Lý Nghệ Hoành bỗng thốt lên.
Ngoài Quyển Nhu thì cả ba người Lý lão gia, Lý phu nhân và Vân Lục đều trợn tròn mắt khi nghe câu này của Lý Nghệ Hoành.
Lý lão gia nhíu xuống mi tâm: "Con yêu Hân nhi ư?"
Lý phu nhân lo lão gia sẽ quá nóng giận nên vội nói: "Anh trai yêu quý em gái là chuyện bình thường mà lão gia."
"Không đâu mẹ, con yêu Hân nhi và sẽ lấy Hân nhi làm vợ." Lý Nghệ Hoành chẳng ngần ngại gì mà nói ra hết tất cả ý muốn của mình, anh nghĩ lúc này cũng không cần phải che giấu mọi người nữa, dù sao cũng nói thì chi bằng nhân cơ hội này nói rõ một lần.
Cõi lòng của Vân Lục như bị một nhát dao găm vào, anh hai vừa nói gì vậy? Anh ấy muốn lấy Nghệ Hân, sao có thể chứ? Sao có thể?
Lý lão gia nhăn nhó gương mặt, ông quá tức giận với Nghệ Hoành nên lớn tiếng gọi: "Trịnh quản gia đâu đem gậy gia pháp ra đây."
Gậy gia pháp là vật dùng để đánh phạt con cái của Lý gia, mỗi khi con cái phạm lỗi nghiêm trọng không thể nói bằng lời thì cha mẹ sẽ dùng đến gậy này để đánh. Trịnh quản gia mang lên một cây gậy được làm từ gỗ quý phủ một lớp sơn đen, Lý phu nhân rất bàng hoàng vì trước nay chưa từng chứng kiến qua lão gia dùng gậy này, Vân Lục lại càng không biết đến gậy gia pháp bởi vì anh hai chưa hề làm việc gì để phật ý ba, cô cũng chưa từng thấy ba đánh anh ấy lần nào.
Lý lão gia cầm cây gậy, ông gằn thanh giọng: "Quỳ xuống."
Lý Nghệ Hoành đưa mắt đến cây gậy, gậy gia pháp anh đã nhìn thấy khi ông nội dùng gậy này để đánh ba khi mẹ anh mất, anh vẫn còn nhớ rất rõ khi đó vết bầm tím trên người ba nặng như thế nào, không ngờ hôm nay ông lại dùng gậy này để phạt anh.
Lý Nghệ Hoành nhìn cây gậy thì nhếch khóe miệng, anh sẵn lòng quỳ xuống trước ánh mắt ngỡ ngàn của mọi người. Quyển Nhu lo lắng, cô đã làm sai rồi sao? Sự việc nghiêm trọng thế này cô phải giải quyết thế nào đây.
Quyển Nhu bối rối nhưng cô nghĩ bản thân không nên im lặng nên đã thốt lên: "Ba xin đừng..."
"Im miệng." Quyển Nhu chưa nói ra trọn vẹn câu từ thì đã bị Lý lão gia quát lên, cô nhìn Lý phu nhân bà ra hiệu cho cô giữ im lặng, cô hạ mắt đành thôi không nói thêm gì.
Lý lão gia dơ gậy lên cao: "Anh ra anh, em ra em, con không được phép có suy nghĩ đó với Nghệ Hân nghe rõ chưa?"
Lý Nghệ Hoành bình thản đáp: "Con và Nghệ Hân vốn không phải là anh em, có phải ba đã nói sai rồi không?"
"Hỗn xược." Lý lão gia tức giận liền đánh Lý Nghệ Hoành một cái vào lưng.
Lý Nghệ Hoành nhíu mày, cơ mặt căng lên khi bị dán một gậy rất mạnh.
"Nghệ Hân là vợ của Hàn Minh Vũ, con dám nói những lời ngông cuồng chẳng phải là làm xấu mặt ba mẹ, chuyện này mà đồn ra ngoài thể diện của Lý gia để đâu hả?" Lý lão gia lớn tiếng.
"Thể diện là ở người có quyền, con không làm gì sai thì không hổ thẹn, Hân nhi cũng sẽ sớm ly hôn thôi."
"Mày!" Lý lão gia tức không chịu nổi, ông liên tục đánh mấy gậy vào Lý Nghệ Hoành.
Vân Lục nhào đến, cô nắm lấy cánh tay đang cầm gậy của Lý lão gia, khóc lóc vang xin:
"Ba! Ba đừng đánh anh hai nữa mà, con xin ba."
Lý phu nhân cũng rất xót lòng, Quyển Nhu thì không biết phải làm gì. Vân Lục khóc sướt mướt, cô chịu không được khi anh hai bị đánh, cô đau lòng khi ba cứ dán từng gậy xuống lưng anh ấy.
"Vân Lục đi ra chỗ khác." Lý lão gia trừng mắt với Vân Lục.
Vân Lục lắc đầu, nhưng Lý lão gia đã gọi quản gia Trịnh kéo cô ra, ông nhìn Lý Nghệ Hoành nghiêm giọng: "Nếu hôm nay mày không nhận sai thì tao sẽ
đánh cho vỡ lưng."
Lý Nghệ Hoành tỏ ra ngoan cố: "Con chẳng làm gì sai."
Quyển Nhu lo quá, Lý Nghệ Hoành cứ như vậy thì Lý lão gia sẽ không nhẹ tay với anh ấy, phải làm sao đây, nếu là Nghệ Hân cô ấy sẽ làm gì đây?
Lý lão gia híp nhẹ mắt, hơi thở mạnh ông dùng lực đánh tiếp vào lưng của Nghệ Hoành, Lý Nghệ Hoành bị đau đến nhíu sâu hàng lông mày, răng nghiến chặt. Lý phu nhân sợ lão gia sẽ không kiểm soát được cơn nóng giận nên lên tiếng:
"Lão gia đừng đánh nữa, Nghệ Hoành phải gánh vác cả tập đoàn kia mà, lão gia đánh như vậy lỡ con bệnh thì sao?."
Cho dù Lý phu nhân có nói thì Lý lão gia vẫn tiếp tục đánh, cứ mỗi lần dơ gậy là ông lại hỏi "Có chịu nhận sai không?" Lý Nghệ Hoành vẫn y nguyên câu trả lời, anh bị đánh liên tục đã năm sáu gậy.
Vân Lục cắn tay của quản gia Trịnh, cô chạy vào ôm lấy lưng của Lý Nghệ Hoành, nước mắt cô đầm đìa: "Ba đánh Lục nhi đi, ba đánh Lục nhi đừng đánh anh hai nữa, Lục Nhi xin ba mà, xin ba!"
Lý Nghệ Hoành quay đầu ra sau: "Vân Lục em đi ra đi."
Vân Lục thốt lên, giọng nói nghèn nghẹn: "Không, em không đi, em sẽ che cho anh, em không để ba đánh anh nữa đâu."
Lý lão gia quát: "Lục nhi con mà không nghe lời thì ba đánh luôn con thật đấy."
Vân Lục nói, ngữ khí nâng lên: "Ba muốn đánh thì cứ đánh, con sẽ không đi đâu cả."
Lý lão gia bực tức khi ông nói mà con cái cứ không nghe, ông dơ gậy định đánh luôn Vân Lục thì Quyển Nhu đã giữ lấy tay ông.
Lý lão gia cau mày: "Đến lượt con cũng muốn bị đánh ư?"
Quyển Nhu nói với Lý lão gia, âm từ thả nhẹ từng câu chữ: "Cho dù ba có đánh con, đánh anh hai thì tình cảm anh ấy dành cho Nghệ Hân sẽ vẫn là vậy, Nghệ Hân yêu anh hai nhưng tại sao ba lại không biết? Ba gã Nghệ Hân cho Hàn Minh Vũ nhưng ba có từng nghĩ liệu rằng Nghệ Hân có yêu anh ta không? Nghệ Hân có hạnh phúc không? Điều mà Nghệ Hân muốn nhất là gì ba có hiểu được không?"
Lý lão gia buông xuống cây gậy, ông xót xa nói: "Chỉ có Hàn Minh Vũ mới rộng lượng và nhường nhịn con, ta gã con vào Hàn gia cũng là vì muốn tốt cho con."
"Nhưng ba chưa từng hiểu cho con, ba chỉ nghĩ trên suy nghĩ của ba, trái tim Hân nhi như thế nào ba đã không hiểu được."
"Chẳng lẽ ở Hàn gia con không được vui vẻ sao Nghệ Hân, con sống với Hàn Minh Vũ không hạnh phúc sao?"
Quyển Nhu chớp nhẹ ánh mắt: "Hàn gia chỉ là một nghĩa vụ của hôn nhân, Hàn Minh Vũ chỉ là hôn nhân thương mại, ba cho rằng Nghệ Hân hạnh phúc sao?"
Lý phu nhân nghe những lời mà Quyển Nhu nói thì ngỡ ngàn, tuy bà biết trước lúc kết hôn Nghệ Hân luôn nói ghét Hàn Minh Vũ nhưng khi đó ba và Lý lão gia chỉ nghĩ là do tính cách Nghệ Hân ngang ngạnh, sau này nó sẽ yêu Minh Vũ thôi, ấy vậy mà đến lúc này con bé vẫn nói ra những lời như thế.
Lý lão gia hạ mắt, ông rầu rĩ thở dài sau đó chẳng nói gì ông từ từ bước đi ra khỏi phòng. Quyển Nhu nhìn Lý Nghệ Hoành sau đó cũng đi ra ngoài, cô vào phòng với Lý lão gia.
Lý phu nhân nói: "Nghệ Hoành con sao rồi?"
Lý Nghệ Hoành đứng dậy, anh hơi khom lưng nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng:
"Con không sao."
Lý phu nhân nói với quản gia Trịnh: "Gọi bác sĩ đi."
"Vâng." Quản gia Trịnh đáp.
Lý phu nhân bảo Nghệ Hoành nằm xuống, bà vén áo xem lưng của Lý Nghệ Hoành thì lo lắng nhíu mày: "Không nhẹ đâu, Nghệ Hoành con phải nghĩ ngơi nhiều đấy."
Vân Lục nhìn thấy vết bầm tím trên lưng anh hai thì rất đau lòng, cô rớt nước mắt mãi. Lý phu nhân ra ngoài, Vân Lục liền ngồi xuống, cô lấy trai dầu để thoa nhưng Lý Nghệ Hoành đau quá nên bảo: "Đừng thoa nữa Vân Lục, anh không chịu được."
Vân Lục hít mũi thút thít nói: "Tại sao ba lại đánh anh mạnh như vậy chứ? Anh cũng là con của ba kia mà huhu..."
Lý Nghệ Hoành đang đau nên giọng nói cũng yếu đi: "Ba rất khỏe đấy."
"Anh nhận sai với ba cũng được mà, sao anh cứ chống đối để ba ra tay nặng, nhỡ ba đánh anh bị thương đến nhập viện thì phải làm sao?"