Trước Ghét Sau Yêu, Hoán Đổi Thê

Gặp mẹ


trước sau

Lý Nghệ Hân muốn quay vào trong Hàn gia thì anh giữ cổng đã nắm lại cánh tay cô. 

Nghệ Hân ngoảnh lại, cặp mắt trừng trừng, thanh giọng chẳng nhỏ nhẹ: "Làm cái gì đấy?"

Anh giữ cổng vì nghe theo lời thiếu gia nên buộc phải ngăn Lý Nghệ Hân, nhưng mà cô ta nhìn anh hung dữ làm anh phải nuốt ực nước bọt, chẳng biết bên ngoài thế nào chứ bên trong Hàn gia ai náy cũng biết thiếu phu nhân họ Lý hết đỗi ngang tàng, gia thế lại khủng, kẻ làm người ở chả ai dám đụng chạm hay vô lễ với cô ta dù chỉ là một lần.

Anh giữ cổng thả tay Lý Nghệ Hân gượng cười nói:

"Thiếu phu nhân không phải tôi cố ý, nhưng là do thiếu gia đã yêu cầu, tôi chỉ làm theo nhiệm vụ, mong thiếu phu nhân đừng giận."

Nghệ Hân hừm giọng, sau đó cô chậm rãi nhưng ngữ điệu không thiếu phần chua chát:

"Hàn Minh Vũ còn phải nhường tôi tám chín phần, anh là cái thá gì mà dám ngăn cản tôi."

Nghệ Hân nói rồi chỉ ngón tay vào mặt của anh giữ cổng: 

"Không muốn mất việc thì tốt nhất an phận một chút."

Nghệ Hân nói xong thì khoanh tay, thản nhiên đi vô trong nhà, anh giữ cổng sầm mặt nhưng không biết phải nói gì, anh ta ngước lên trời bất lực thở dài: Là thiếu gia trả lương cho mình hay là cô ta đây?

Anh giữ cổng nghe theo thiếu phu nhân thì lại phật ý thiếu gia, phen này chắc anh phải cuốn gói về quê, bởi vì tính khí thiếu gia cũng chẳng phải là dễ dàng, thật khổ thân!

Lý Nghệ Hân vào trong nhà, cô đi ngay lên căn phòng của Hàn Minh Vũ.

Nghệ Hân mở cửa, Hàn Minh Vũ đang nằm trên giường, trông anh khá mệt mỏi.

Lý Nghệ Hân bước vô, cô đi tới giường nhưng Hàn Minh Vũ lại không cảm nhận được có người vào phòng. Nghệ Hân quan sát Hàn Minh Vũ một chút sau đó cô cúi thấp người xuống mà nhìn anh ta.

"Ngủ rồi sao?" Nghệ Hân thầm nghĩ.

"Nói sạo, anh ta mà lo cho mình cái nỗi gì, kiếm cớ trốn việc về nhà để ngủ thì có."

Nghệ Hân ngắm Hàn Minh Vũ rồi chợt cười, đúng là tên Hàn băng giá này rất đẹp trai, xem cái mũi này cao như thế, mắt thì như là chim phượng vậy? Đẹp trai hơn cả anh hai, thảo nào Quyển Nhu chết mê chết mệt anh ta? Nhưng mà muốn làm vợ Hàn Minh Vũ chắc là Quyển Nhu phải chiều anh ta lắm đấy, còn trẻ mà tính như ông cụ non không ngoan ngoãn với anh ta thì rất khó gần, hừm...cô đây chẳng ngoan, anh ta phải chiều cô chứ đừng có nằm mơ là cô chiều lại.

"Hàn Minh Vũ tôi sẽ không đi khỏi Hàn gia, ai bảo trước đây tôi nói anh ly hôn thì anh chẳng chịu, bây giờ tôi không thích ly hôn nữa, cứ thích ở Hàn gia đấy, để xem anh làm gì được tôi?"

Những gì Nghệ Hân nói chỉ là lời thì thầm trong nội tâm, Hàn Minh Vũ không nghe thấy nhưng lại cảm giác có ai đó đang ở cạnh, anh chập chờn ngủ được một chút thì mở mắt ra.

Căn phòng trống chỉ có mỗi Hàn Minh Vũ, anh chẳng thấy ai, chắc là anh bị Lý Nghệ Hân gây phiền phức quá nhiều cho nên mới sinh ra những cảm giác lạ lùng, ôi! Cứ nghĩ đến cô ta là anh lại thấy nhức đầu.

- -------

Kể từ khi nhận ra Nghệ Ân, Lý phu nhân trở nên xa xúc tinh thần, ngày ngày bà chỉ mong được nhìn thấy Nghệ Ân, được ôm con vào lòng, được bù đắp tình thương mà bấy lâu bà nên dành cho đứa con gái tội nghiệp của mình.

Lý phu nhân buồn bã, bà ngồi trong phòng một mình lấy ra tấm ảnh của Nghệ Ân hồi con bé để ngắm. Mặc dù Lý lão gia đã tiêu hủy hầu hết các tấm ảnh của Nghệ Ân nhưng Lý phu nhân vẫn lén giấu một tấm, bà đã luôn ngắm nhìn Nghệ Ân như thế này, ngắm nhìn con mà không để cho một ai biết.

"Phu nhân có tiểu thư đến ạ?"

Quản gia thông báo, Lý phu nhân nghe vậy thì nói:

"Ừm, kêu nó vào đây đi."

Lý phu nhân cất đi tấm ảnh, hiện tại bà không ở Lý gia nơi này là ngôi biệt thư riêng của Bạch gia, bà đang ở đây để tâm được yên tĩnh sau khi xảy ra sự việc tại Lý gia.

Âm thanh của cánh cửa vang lên nhè nhẹ, Lý phu nhân cất giọng nói: 

"Hân à con qua đây..." Lý phu nhân bỗng sững người khi đôi mắt bà vừa nâng lên.

Người làm đã nhầm Nghệ Hân, Nghệ Hân không bao giờ dùng khăn che mặt cả, đây không phải là Nghệ
Hân mà là Nghệ Ân, là Nghệ Ân.

Lý phu nhân đứng dậy, đôi mắt bà rưng rưng, nghẹn ngào thốt ra hai chữ: "Ân nhi!"

Quyển Nhu đã cố kìm nén, nhưng cõi lòng vẫn quạnh đau, vẫn buồn tủi, cô né đi cái nhìn xót xa của Lý phu nhân, tầm mắt cô khẽ hạ xuống buôn theo những giọt lệ đăng đắng.

Lý phu nhân liền bước tới ôm lấy Quyển Nhu, bà nói trong nước mắt:

"Ân nhi à! Là mẹ có lỗi với con, mẹ đã không thể tìm được con trong suốt bao nhiêu năm qua, là lỗi ở mẹ, mẹ xin lỗi con, xin lỗi con, Ân nhi!"

Quyển Nhu đứng yên một chỗ, cô không vươn tay ôm lại Lý phu nhân, cô nghe những gì bà nói nhưng cô chỉ hỏi lại bà duy nhất một câu, một câu mà chính Nghệ Hân cũng rất muốn biết.

"Tại sao mẹ bỏ rơi con?"

Lý phu nhân không ôm Quyển Nhu nữa mà nắm lấy hai cánh tay cô, bà sâu lắng nhìn cô.

"Con à, ngày đó nếu mẹ không đưa con đi chơi du thuyền thì sẽ chẳng bao giờ có chuyện này xảy ra. Con bị rơi xuống biển, đều là do lỗi của mẹ, là mẹ đã không trông coi con kỹ lưỡng, mẹ rất hối hận, hối hận vì sao lúc đó mẹ lại đi gọi điện thoại, tại sao mẹ lại không chú ý đến con chứ?"

Lý phu nhân nói ra lý do trong trái tim người mẹ giống như bị dao khứa, bà đau lòng nhìn con rồi xót xa hỏi rằng:

"Bấy lâu nay con đã sống ở đâu, con sống có tốt không? Có chịu nhiều ấm ức không?"

Mẹ hỏi như vậy Quyển Nhu rất buồn tủi nhưng cô vẫn lắc đầu với bà, cô không nói quãng thời gian qua cô đã sống ra sao và cô đã muốn tìm mẹ nhiều đến nhường nào.

Lý phu nhân nhìn thấy con lắc đầu thì càng dâng lên nỗi xót xa, làm sao con có thể sống tốt được chứ? Dù Nghệ Ân không nói nhưng mà bà cũng đoán được con đã phải chịu rất nhiều sự khổ sở và lớn lên thiếu thốn tình thương của mẹ.

"Ân nhi! Con kéo khăn xuống để mẹ được nhìn con rõ hơn có được không?"

Lý phu nhân không biết gương mặt của Quyển Nhu bị vết sẹo, bà muốn được thấy rõ gương mặt của con, nhưng Quyển Nhu đã không kéo xuống tấm khăn che mặt.

"Con đến gặp mẹ chỉ để giải đáp thắc mắc của con, đây cũng là lần cuối con gặp mẹ, sau này mẹ hãy cứ xem như Nghệ Ân đã không còn tồn tại."

Quyển Nhu bỗng dưng chạy ra khỏi phòng, Lý phu nhân vội đuổi theo cô: 

"Nghệ Ân! Nghệ Ân con đừng đi."

Lý phu nhân bị vấp ngã, bà vẫn đưa tay về phía trước đau đớn gọi: "Nghệ Ân! Đừng bỏ đi mà con."

Quản gia đỡ Lý phu nhân đứng dậy, khi bà chạy ra ngoài thì đã không còn thấy Quyển Nhu đâu, Lý phu nhân ngồi sụp xuống nước mắt của người làm mẹ không thể ngừng rời:

"Nghệ Ân con vẫn không tha thứ cho mẹ sao? Vẫn còn giận mẹ sao? Mẹ rất muốn để bù đắp cho con, con có biết mẹ nhớ thương con nhiều đến nhường nào không?"

Quyển Nhu đứng núp sau một cái cây, cô nghe những gì mẹ nói, trong lòng cô cũng rất đau đớn:

"Mẹ! Con đã không còn giận mẹ, không còn trách mẹ, nhưng mà bản thân con vẫn không thể so sánh với Nghệ Hân, con biết mẹ thương Nghệ Hân nhất, Nghệ Hân cũng là đứa con ở bên mẹ từ nhỏ đến lớn, con dù sao cũng chỉ là một hồi ức của mẹ, hãy tha lỗi cho con, nhưng bây giờ con chỉ muốn được yên tĩnh mà thôi."

Lý phu nhân nói ra lý do Quyển Nhu bị mất tích nhưng bà vẫn không nói rõ nguyên nhân là từ Nghệ Hân, và cũng không nói vì sao trong Lý gia và cả Nghệ Hân đều không biết đến cái tên Nghệ Ân. Quyển Nhu vẫn luôn cho rằng vị trí của Nghệ Hân trong lòng mẹ cao hơn cô, với dung mạo bị hủy nửa khuôn mặt, cô nghĩ mẹ sẽ cảm thấy xấu hổ khi nhìn cô, cô cũng không có tư cách để về Lý gia, hay thậm chí là Bạch gia, hai gia đình đó đều là hào môn danh giá, đứa con lưu lạc như cô có lẽ sẽ không bao giờ xứng đáng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện