Nghệ Hân coi như đã rửa oan được cho mẹ, cô đã đến ngôi biệt thư riêng của ngoại tổ mẫu để gặp mẹ, báo cho mẹ biết tin vui này.
Lúc Nghệ Hân đến thì bắt gặp Lý phu nhân đang trừ tối việc ăn uống, mặc cho quản gia có năn nỉ thế nào nhưng bà đều nói là không muốn ăn.
Nghệ Hân thấy sắc mặt mẹ rất bơ phờ, cô nói với quản gia:
"Nấu món khác đi, mấy món này không thích ăn thì nấu món khác."
"Dạ!" Quản gia đáp sau đó bưng khây thức ăn thì Lý phu nhân cất giọng nói: "Không cần nấu món gì đâu."
Nghệ Hân hất mặt ra hiệu với quản gia rồi ngồi xuống bàn, cô đặt tay lên tay mẹ:
"Mẹ à, cho dù mẹ nghĩ đến Nghệ Ân nhiều đến nhường nào nhưng mà mẹ cũng phải sống nữa chứ? Mẹ không ăn không uống thì lấy đâu ra sức để gặp Nghệ Ân của mẹ đây."
Lý phu nhân khổ tâm bà sụt sùi: "Nghệ Ân đã đến đây."
"Đã đến rồi sao?"
"Ừm, đã đến, nhưng mà Nghệ Ân nói nó sẽ đi, nó muốn mẹ xem nó như đã chết."
Lý phu nhân nói rồi nước mắt lại không thể kiềm được, bà khổ lòng, cứ nhắc đến Nghệ Ân là trái tim bà thắt lại, rất đau, rất khó chịu.
Nghệ Hân vẫn chưa rõ một nguyên nhân nên nhân đây mới hỏi:
"Mẹ! Tại sao con không biết về Nghệ Ân, cả ba và anh hai nữa, tại sao chưa bao giờ con nghe mọi người nhắc đến Nghệ Ân vậy?"
Lý phu nhân bỗng nâng mắt nhìn Nghệ Hân, bà thở ra rồi đứng dậy như muốn né tránh câu hỏi này.
Nghệ Hân thấy mẹ đi thì cô cũng đứng dậy đi theo:
"Mẹ à! Mẹ nói cho con biết đi chứ? Rốt cuộc là tại sao?"
Lý phu nhân bỗng đứng lại, bà nói: "Nghệ Ân là em gái của con, có một lý do mà trong Lý gia đều không cho phép nhắc đến Nghệ Ân, con chỉ cần biết vậy là được rồi."
Lý phu nhân tiếp tục đi lên phòng, còn Nghệ Hân thì vẫn cảm thấy khó hiểu, có một lý do mà lý do gì mới được? Lý gia không cho phép nhắc đến Nghệ Ân? Sao kỳ vậy? Chẳng lẽ có một điều gì đó rất tồi tệ liên quan đến Nghệ Ân sao? Haiz...rắc rối thật! Hôm nào đó phải hỏi anh hai mới được.
Nghệ Hân suy nghĩ nhưng bỗng cô sực nhớ quên nói với mẹ chuyện của Vân Lục, đúng thật là chuyện quan trọng tự dưng lại quên nói để cho mẹ vui, tất cả đều tại cái tên Nghệ Ân cả.
Nghệ Hân vội chạy theo mẹ để nói cho mẹ biết tin vui.
- -------
Quyển Nhu sau khi gặp mẹ xong thì tâm trạng lại như mùa đông, buồn và lạnh giá. Cô bước xuống taxi và đóng cửa lại, chả tiền cho anh tài xế xong thì cô bước đi vào trong ngôi nhà của Mạc Đình, nhưng bỗng dưng từ đằng sau lưng cô vang lên một tiếng gọi:
"Nghệ Hân!"
Quyển Nhu chợt nâng mắt, tấm khăn voang màu trắng nhẹ nhàng run chuyển bởi làn gió thổi đến, Quyển Nhu mặc bộ quáy màu kem đứng lặng yên một chỗ, bởi vì cô nhận ra giọng nói này là của anh ấy.
Hàn Minh Vũ từ phía sau lưng của Quyển Nhu bước đến, anh thừa biết đây không phải là Nghệ Hân nhưng vẫn giả vờ như một sự nhầm lẫn, giả vờ như không biết tại sao Quyển Nhu dùng khăn che mặt, anh vẫn muốn cùng cô ấy diễn vai của Nghệ Hân cho dù lúc này Quyển Nhu đã không còn là Nghệ Hân nữa.
Vòng bụng của Quyển Nhu bỗng được Hàn Minh Vũ choàng tay ôm lấy, anh tựa cằm vào vai cô, nhỏ nhẹ nói với cô:
"Sao em không về nhà?"
Quyển Nhu nuốt nước bọt, cô rất kinh ngạc lại có phần run rẫy nhưng cô đang nghĩ là Minh Vũ nhầm lẫn cô với Nghệ Hân, đang nghĩ là anh ấy vẫn chưa biết cô là ai vì thế cô cũng buộc phải giả vờ là Nghệ Hân trước mặt của anh ấy.
"Em không thích Hàn gia, anh cũng biết mà."
Hàn
Minh Vũ vẫn ôm Quyển Nhu, anh ôm cô như muốn không bao giờ buông ra, trong thâm tâm anh đang nói rằng anh nhớ em, rất nhớ em!
"Anh đừng như thế này nữa, chẳng phải đã đồng ý ly hôn rồi còn gì, anh cứ tình cảm không rõ ràng sẽ khiến đối phương thêm mệt mỏi, cả anh cũng sẽ mệt mỏi."
Hàn Minh Vũ thở ra, Quyển Nhu cũng nghe được hơi thở mang theo phiền muộn của anh.
"Nghệ Hân! Anh đã luôn gọi em là Nghệ Hân! Anh không thể quên em được, không thể." Hàn Minh Vũ nói.
Quyển Nhu mắt rơm rớm, cô đã rất muốn nghe giọng của anh ấy nhiều như thế nào, rất muốn gặp anh nhiều như thế nào, cho dù anh ấy chỉ gọi cô bằng cái tên Nghệ Hân nhưng mà cô đã ao ướt mình có thể là Nghệ Hân của anh ấy, chỉ là những thứ đó vốn không thuộc về cô, cả cái tên, con người và lẫn cả Minh Vũ đều là của Lý Nghệ Hân, là của cô ấy, không phải là Quyển Nhu.
"Rồi anh cũng sẽ quên được thôi."
Quyển Nhu chạm tay vào bàn tay của Minh Vũ, đau khổ gỡ ra, cô bước nhanh vào trong nhà rồi khóa cửa lại.
Hàn Minh Vũ lặng nhìn Quyển Nhu bỏ đi mà trong lòng như thắt lại, anh đã rất muốn nói với cô ấy rằng hãy về với anh, em mới chính là người con gái anh đã đem lòng yêu thương, anh không chê em xấu, không phân biệt địa vị, anh yêu em và yêu hết mọi thứ của em.
Chỉ tiếc Hàn Minh Vũ vẫn không thể mở lời, vẫn chỉ là sự thầm kín, nhưng anh nhất định không từ bỏ, sẽ không buông tay cô ấy, anh sẽ dùng hết mọi khả năng để tìm bác sĩ giỏi nhất giúp Quyển Nhu khôi phục lại dung mạo.
"Anh sẽ giúp em lấy lại được sự tự tin, hãy đợi anh!"
- -------
Tại Lý gia.
Lý Nghệ Hoành được ba gọi về nhà khẩn cấp, anh cũng khẩn trương về nhà mà không biết có chuyện gì xảy ra?
Lúc này Nghệ Hân cũng được gọi về, giống như thể là cuộc họp mặt của gia đình.
Lý lão gia ngồi nghiêm nghị ở ghế sô pha, Vân Lục được Trịnh quản gia dẫn về, trông thần thái của Vân Lục rất kém sắc, cô ta không dám nhìn ba, chỉ ra vẻ thảm hại, thấy anh hai về thì liền chạy đến đứng núp sau lưng của Lý Nghệ Hoành.
Vân Lục nắm tay áo của Lý Nghệ Hoành sợ hãi trốn tránh đôi mắt của Lý lão gia, Nghệ Hân thấy vậy thì chỉ nhếch mép khinh thường. Lý Nghệ Hoành không hiểu chuyện gì, anh quay lại nắm bàn tay của Vân Lục, dịu dàng hỏi:
"Em sao vậy Vân nhi? Sao lại núp sau lưng của anh?"
Vân Lục chỉ cúi cúi mặt thút thít khóc, Lý Nghệ Hoành nghiêng đầu nhìn gương mặt em gái thì thấy hai má đỏ ửng, Lý Nghệ Hoành thở dài, anh đoán ngay là bị Nghệ Hân đánh, tính tình của Lý Nghệ Hoành vốn nhẹ nhàng và ấm áp cho nên anh đưa bàn tay vuốt nước mắt của Vân Lục nhỏ nhẹ dỗ dành:
"Anh đã dặn rồi mà, tránh xa Nghệ Hân ra, em cứ đến gần là sẽ bị bắt nạt đấy."
Vân Lục biết anh hai thương cô nên rất ỷ lại vào tình cảm này, cô liền tỏ ra đáng thương hơn bằng những tiếng nấc nghẹn.
"Nghệ Hoành! Con qua đây ngồi đi." Lý lão gia bỗng lên tiếng.
Lý Nghệ Hoành quay lại nhìn ba rồi nắm tay Vân Lục dắt đi theo nhưng Lý lão gia lại nghiêm giọng:
"Vân Lục đứng yên đó!"