Quyển Nhu bỗng thả tay khỏi lưng của Minh Vũ, cô quay ra sau. Lý Nghệ Hoành mày trĩu lại đang đứng ở ngoài cổng nhìn vào.
Quyển Nhu vội đứng dậy, bối rối lau nhanh nước mắt, cô chạy tới chỗ anh giữ cổng: "Mở cửa giúp tôi."
Anh kia nhìn xem sắc mặt của thiếu gia, Hàn Minh Vũ cũng đã gật đầu anh ta mới dám mở.
Cửa được mở ra, Quyển Nhu đã chạy tới Lý Nghệ Hoành:
"Anh hai, xin lỗi để anh phải đợi lâu."
Lý Nghệ Hoanh nhìn Quyển Nhu, thấy chân cô không giày thì đánh mắt sang Hàn Minh Vũ: "Hắn bắt nạt em phải không?"
Quyển Nhu chợt lo lắng, thần thái của Lý Nghệ Hoành chẳng nhẹ nhàng chút nào, không khéo lại ra đòn với Hàn Thị.
"Em...em không sao? Tại em bị té nên Minh Vũ đỡ em thôi, anh ấy không có làm gì em hết."
Lý Nghệ Hoành lãnh đạm quay mặt lại nhìn Quyển Nhu, dáng vẻ rất nghiêm nghị:
"Tốt nhất là như em nói."
Quyển Nhu cười cho qua: "Dạ...anh hai chúng ta đi thôi."
Hàn Minh Vũ trầm mặc, anh tuy không nói tiếng nào nhưng có thể nhìn được vẻ bất bằng lòng trong mắt của Hàn Minh Vũ, Quyển Nhu đi vài bước thì lòng cứ ray rức, cảm giác như là phản bội vậy, mà cô có làm gì ra đến mức ấy. Nhưng Minh Vũ vẫn đứng yên đó nhìn cô khiến cô lại không nỡ, Aiz...cô khùng rồi sao? Anh ta là lúc nào cũng ăn hiếp cô đấy.
Quyển Nhu cuối cùng là không đành, cô đứng lại: "Anh hai, anh ra xe trước, chờ em xíu thôi."
Quyển Nhu quay người chạy lại chỗ của Hàn Minh Vũ.
Minh Vũ chớp nhẹ ánh mắt lạnh lùng nhìn Quyển Nhu bước tới. Quyển Nhu hơi cuối mặt, cô rõ ràng quan tâm đến cảm xúc của Minh Vũ nhưng lại không dám cho anh ta nhận ra. Quyển Nhu nhỏ giọng nói, vừa đủ để Minh Vũ nghe: "Tôi sang mẹ chơi một tuần rồi về, coi như là để cảnh cáo anh."
Quyển Nhu nói xong thì quay đi, nhưng tay cô lại bị Minh Vũ nắm lấy. Quyển Nhu quay qua: "Minh Vũ."
Hàn Minh Vũ lần này chỉ nắm nhẹ chứ không siết chặt, cũng không có ý sẽ giữ Quyển Nhu: "Khi nào muốn về thì gọi cho tôi."
Hàn Minh Vũ cất giọng nhẹ nhàng, không cáu gắt, không áp đặt. Anh nói xong thì thả tay rồi xoay lưng đi vào trong.
Cõi lòng Quyển Nhu chợt cô lại, cảm giác cứ buồn buồn, tự dưng lại muốn chạy tới ôm lấy Minh Vũ. Cô như vậy là sao đây?
Quyển Nhu sau đó cũng bỏ đi, cô nhặt hai chiếc guốc xỏ vào, rồi leo lên xe của Lý Nghệ Hoành.
_________
Tại một khu vui chơi.
Lý Nghệ Hoành đã đưa Quyển Nhu đến chỗ vui chơi náo nhiệt, có rất nhiều trò chơi hay và thú vị, đương nhiên là không thể thiếu những trò cảm giác mạnh.
"Nghệ Hân chúng ta đi cái kia nhé." Lý Nghệ Hoành chỉ tay về phía trò tàu lượn.
Quyển Nhu nuốt ực xuống cổ họng, cô sợ nhất là mấy cái trò tốc độ đó.
Lý Nghệ Hoành cảm thấy Quyển Nhu có vẻ không thích thì hơi ngạc nhiên: "Em không muốn chơi à?"
Quyển Nhu cười ngại: "Anh hai, mình chơi cái khác được không?"
"Kỳ lạ, hồi đó em thích chơi nhất là mấy trò cảm giác mạnh, lúc buồn chán là lại bảo anh hai đưa em đi chơi, sao hôm nay lại không muốn nữa."
Ánh mắt của Lý Nghệ Hoành nhìn Quyển Nhu mang theo một tia nghi hoặc, Quyển Nhu chột dạ: "Thôi chết, Lý Nghệ Hân lại thích chơi trò đó, mình lại một mực từ chối làm Lý Nghệ Hoành sinh nghi rồi."
Quyển Nhu cười cười: "Haha...em đùa anh thôi, vậy mà anh cũng dễ mắc lừa ghê."
Lý Nghệ Hoành cười nhẹ: "Em thật là. Đứng đây chờ anh đi mua vé đã."
Lý Nghệ Hoành đi tới chỗ bán vé trò chơi để mua, Quyển Nhu thì vơ vơ hai cánh tay cho khoay khỏa, hít một hơi cho mạnh mẽ, thôi thì cứ thử một lần coi sao, biết đâu lại thích cái trò này.
Một xíu là Lý Nghệ Hoành đã mua xong vé, anh đi tới nắm lấy tay của Quyển Nhu: "Đi nào."
Lý nghệ Hoành ngồi lên tàu lượn, Quyển Nhu thì ngồi bên cạnh, cô thắt dây an toàn cẩn thận nhưng mà trong lòng thì trống cứ đánh đùng đùng, rõ ràng chưa xuất phát mà đã sợ, cô từ nhỏ rất sợ độ cao, cái trò quỷ này sẽ bay lên bay xuống, cô không biết mình có vượt qua được không nữa.
"Minh Vũ tôi hối hận rồi, tôi về với anh nhé." Quyển Nhu mếu môi, thầm than thở trong lòng.
Một hai ba.
Chiếc tàu bắt đầu đoạn đường chạy đầu tiên, cả người Quyển Nhu bị run chuyển, cô càng lúc càng tái mặt. Một lúc sau thì nó làm một cái Ào, cha mẹ ơi chiếc tàu chạy như gió, sợ rằng gió cũng không bằng.
"Á......." Quyển Nhu nhắm tịt mắt không dám mở, miệng thì hét toán lên.
Một lúc sau chiếc tàu đột nhiên dừng lại, nó lên đến độ cao nhất thì chạy chầm chầm, sau đó thì đùng một cái lao xuống dốc.
"Á....ôi mẹ ơi cứu với, cứu...." Quyển Nhu hét ầm, tay cô nắm chặt thắt dây, sức lao xuống của tàu ùa theo sức gió làm tóc cô bay lòa xòa.
Lý Nghệ Hoành ngồi bên cạnh nhìn thấy Quyển Nhu miếng há hốc, mắt không dám mở ra thì bật cười, cũng may tính cách này của Quyển Nhu giống Lý Nghệ Hân, thực ra Lý Nghệ Hân cũng sợ độ cao nhưng miệng thì luôn nói là thích chơi, chẳng qua là để chiều lòng anh hai.
Chuyến tàu kết thúc.
Quyển Nhu bước xuống, lảo đảo vì chống mặt, còn cảm thấy buồn nôn.
"Em ổn chứ?" Lý Nghệ Hoành vỗ vỗ lưng để Quyển Nhu nôn.
Quyển Nhu khổ sở với cái trò quỷ ma đó, thiệt chứ cô thà bị Hàn Minh Vũ bắt nạt còn hơn bắt cô phải lên cái ghế ấy một lần nữa. Quyển Nhu say sẵm mặt mày, Lý Nghệ Hân thích chơi trò này thì lẽ ra cơ
thể của cô ấy phải thích ứng chứ? Tại sao cô vẫn bị chống mặt vậy nè? Đã thế ngày hôm nay còn dùng sức chống đối với Hàn Minh Vũ chung quy là rất mệt, kiệt sức rồi. Quyển Nhu lờ đờ nhìn Lý Nghệ Hoành sau đó thì xỉu luôn.
"Nghệ Hân em sao vậy? Nghệ Hân?"
Lý Nghệ Hoành đỡ lấy Quyển Nhu, anh vỗ má của cô mà gọi.
Quyển Nhu chưa mất ý thức, cô vẫn nghe, nhưng mệt quá đứng không vững: "Anh hai đưa em về Hàn gia."
Ban đầu Quyển Nhu một hai đòi về Lý gia, cũng tại cô sợ Minh Vũ lại làm gì với cô cho nên mới muốn trốn tránh, nhưng chẳng hiểu sao khi vừa chơi xong cái trò khiếp đảm kia thì cô lại nói muốn về Hàn gia, có lẽ đầu ốc mơ hồ nên nói nhảm rồi chăng?
Lý Nghệ Hoành bế Quyển Nhu lên: "Được rồi, anh đưa em về."
Lý Nghệ Hoành ẩm Quyển Nhu ra xe, anh đặt cô vào thắt lại dây an toàn sau đó thì lái xe về Hàn gia.
Trong lúc đang lái xe, Lý Nghệ Hoành có nhìn Quyển Nhu từ kính chiếu hậu:" Nghệ Hân có gì đó rất lạ, như là một người khác, ánh mắt của Nghệ Hân luôn tỏ ra một tia cao ngạo nhưng bây giờ thì không có cảm giác đó...." Lý Nghệ Hoành suy nghĩ, trong lòng nghi vấn nhiều thứ, kể cả việc lần trước Nghệ Hân gọi điện xin anh giúp cho Hàn Thị cộng lại, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Nghệ Hân không lẽ em ấy đã yêu Hàn Minh Vũ? Lý Nghệ Hoành chợt nhiếu nhẹ hàng chân mày.
Đến Hàn gia, Lý Nghệ Hoành rút điện thoại gọi cho Hàn Minh Vũ, bây giờ đã là 5h chiều. Hàn Minh Vũ đang làm việc trong phòng nghe điện thoại thì nhấc máy.
"Alo."
"Cậu ra đây." Lý Nghệ Hoành nói xong thì cúp máy.
Hàn Minh Vũ trầm mặc đặt điện thoại xuống, sau đó thì đứng dậy đi ra ngoài.
Lý Nghệ Hoành mở cửa xe bước xuống. Hàn Minh Vũ cũng đi tới.
"Tìm tôi có việc gì?"
Lý Nghệ Hoành liếc nhìn Minh Vũ, từ ngày xảy ra việc đó đến giờ Lý Nghệ Hoành vẫn luôn có sự bài xích với Hàn Minh Vũ, cái này thì Minh Vũ cũng hiểu rõ, chỉ là cả hai không muốn nhắc đến cái quá khứ không vui ấy.
"Nghệ Hân thể trạng yếu đi, có phải là do cậu không chăm sóc tốt cho nó?" Lý Nghệ Hoành nghiêm giọng với Minh Vũ.
Minh Vũ cười nhạt: "Nếu anh muốn biết sự thật thì đặt camera quan sát ở Hàn gia đi."
Lý Nghệ Hoành cau mày, ngữ khí nâng lên: "Đừng có dỡn mặt với tôi, nếu tôi biết cậu đối xử tệ với Nghệ Hân thì hãy coi trừng cái ghế đại boss của cậu."
Hàn Minh Vũ không lo sợ, anh rất bình tĩnh để đáp lại:
"Đừng suốt ngày lấy em gái anh ra làm cái cớ nữa, bản thân anh luôn muốn đấu với tôi thì hãy thừa nhận đi."
Lý Nghệ Hoành bật cười: "Tôi cần phải đấu với cậu sao? Hàn Minh Vũ cậu có ảo tưởng sức mạnh quá không?"
Khóe miệng của Minh Vũ cong lên một sự cao ngạo:
"Tôi có ảo tượng hay không thì một lúc nào đó anh cũng sẽ rõ thôi. Mà biết đâu người ảo tưởng ấy lại chính là anh."
Lý Nghệ Hoành cười và vỗ tay: "Ha...ha...được, được, cậu khẩu khí lắm. Vậy tôi sẽ chờ xem." Mắt sắc lại.
"Nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi đây, say này cũng đừng tìm tôi vì những chuyện linh tinh." Hàn Minh Vũ dứt câu thì quay đi.
Lý Nghệ Hoành thốt lên: "Khoan đã."
Hàn Minh Vũ chậm rãi quay lại, ánh mắt đang chờ Lý Nghệ Hoành nói tiếp.
"Nghệ Hân cậu đưa vào nhà đi."
Hàn Minh Vũ nâng nhẹ đôi mắt: "Cô ta uống say sao?"
"Em ấy bị chống mặt, không có uống rượu."
Hàn Minh Vũ không tin lắm, Lý Nghệ Hân khi nảy còn nói với anh là sẽ về Lý gia một tuần kia mà, tại sao Lý Nghệ Hoành lại trở Nghệ Hân về lại Hàn gia.
"Không lẽ cậu muốn tôi bế Nghệ Hân vào nhà, người làm chồng như cậu không cần nữa phải không?"
Hàn Minh Vũ lạnh mặt tiến đến xe, anh mở cửa ra, đúng thật là Lý Nghệ Hân:
"Nghệ Hân, Nghệ Hân..." Minh Vũ gọi.
Quyển Nhu lơ đờ, mắt him him mở: "Minh Vũ." Quyển Nhu mở miệng cất tiếng nhỏ.
"Cô bị làm sao vậy?"
"Tôi chống mặt quá...." Quyển Nhu nói, mi tâm nhíu lại tạo thành nếp nhăn giữa hàng mày, cô nắm lấy tay của Minh Vũ, tay còn lại đặt lên bụng, cô đang bị đau ở dạ dày.
Quyển Nhu bị say tàu lượn không hề ít, mặt mày bây giờ tái nhợt, cả ngày lại chưa ăn gì.
Hàn Minh Vũ không hỏi nữa mà nói: "Xích tới đây, tôi bế cô."
Quyển Nhu xích người tới cho Minh Vũ bế xuống, anh đi ngang qua Lý Nghệ Hoành không nói gì mà chỉ liếc một ánh mắt không hề nhẹ nhàng.
Lý Nghệ Hoành chẳng mấy bận tâm, anh chỉ lo ngại về Nghệ Hân, đối với anh Hàn Minh Vũ không phải là kẻ tốt, nếu Nghệ Hân không sớm ly hôn có lẽ sẽ phải chịu khổ.