Hàn Minh Vũ lái xe đến một nhà hàng thì dừng lại. Quyển Nhu ngỡ ngàn nhìn qua cửa xe, Minh Vũ không phải muốn vào đây đấy chứ?
Hàn Minh Vũ bước xuống, đi tới mở cửa xe cho Quyển Nhu:
"Xuống đi."
Quyển Nhu không xuống liền mà nói: "Vào trong đấy hả?"
Hàn Minh Vũ gật đầu.
Quyển Nhu bước xuống nhưng lại không muốn vào, cô còn phải đến cửa tiệm hoa để chuẩn bị cho việc mở cửa.
"Minh Vũ à, anh cứ vào đi, tôi không vô đâu, tôi sẽ bắt taxi để đến chỗ làm."
Hàn Minh Vũ không hài lòng với những gì Quyển Nhu nói:
"Đi làm mà không có thời gian để ăn thì nghỉ đi."
Hàn Minh Vũ chỉ đơn giản nói như thế, nhưng hai chữ nghỉ đi của anh nó không hề nhẹ đâu, Quyển Nhu mà không nghe lời thì đừng có mà khóc lóc.
Quyển Nhu bất bình nhưng đành phải ngậm miệng, Minh Vũ lại giở ra thói bá đạo của anh ta, cô biết ngay mà anh ta đâu thể dễ dàng cho cô đi làm như vậy.
Hàn Minh Vũ nắm lấy cổ tay của Quyển Nhu kéo đi theo anh vào trong. Quyển Nhu không muốn cũng phải đi, người ta nói làm vợ thì phải chiều theo ý chồng là như thế này đây.
Bên trong nhà hàng.
Minh Vũ đưa cho Quyển Nhu cái menu: "Cô chọn đi."
Quyển Nhu cầm lấy, vừa nhìn thì mắt đã sửng: Ôi má ơi, giá gì mà đắt như cắt cổ gà vậy trời, rẻ nhất là món rau xào nhưng mà cũng phải mắc đến tận 900k, bà nậu rau tiên hay sao mà mắc dữ dậy?
"Cô chọn hay là đang ngắm vậy, thật mất thời gian."
Hàn Minh Vũ với tay giật lấy tấm menu trên tay của Quyển Nhu, Quyển Nhu cũng chẳng muốn cầm, tại anh ta đưa cho cô chứ bộ, nhưng mà đồ ăn gì mà mắc quá hà, bảo cô chọn chi bằng bảo cô đi ra sẽ tốt hơn.
Hàn Minh Vũ vơ tay gọi phục vụ, anh chỉ chỉ nói nói, phục vụ cũng nhanh chóng ghi chép sau đó thì đi xuống. Khoảng 5, 6 phút sau thì đồ ăn được mang lên, Minh Vũ khi nảy đã gọi hai đĩa cơm thịt bò, cùng một nồi súp nắm. Quyển Nhu nhìn cái đĩa cơm, trình bày phần ăn rất đẹp, mùi cũng rất thơm, bụng cô lại háo ăn lên rồi, đúng là đồ ăn hấp dẫn cho dù không đói thì nhìn thấy cũng phải thèm.
"Mau ăn đi." Hàn Minh Vũ cầm thìa lên.
Quyển Nhu cũng cầm lấy thìa, ban đầu tỏ ra hiền lắm nhưng vèo cái đã ăn hết còn nhanh hơn ai, đến nỗi quên luôn phải giữ phong thái tiểu thư.
Hàn Minh Vũ ăn có mấy miếng thì bị đơ, Lý Nghệ Hân kỳ lạ vô cùng, cô ta là thiên kim của Lý gia nhưng cách dùng cơm sang trọng của một tài phiệt lại không có, cô ấy ăn như cảm giác đói thì ăn cho thỏa mãn, không hề có ý giữ kẽ. Thật kỳ lạ.
Quyển Nhu ăn no xong thì uống nước, lúc này lại thấy Minh Vũ lạ lùng nhìn mình, xuýt chút là bị sặc, anh ta có thôi nhìn cô như vậy đi không?
"Anh không ăn mà nhìn tôi làm gì?" Quyển Nhu đặt ly nước lên bàn, tỏ ra ngạc nhiên mà hỏi.
Hàn Minh Vũ không ăn nữa mà bỏ thìa xuống: "Tôi no rồi."
Quyển Nhu nhìn cái đĩa của Minh Vũ, anh ta đúng là cái đồ kén ăn, thịt còn cả đóng không biết anh ta nuốt được bao nhiêu vô bụng mà lại no: "Anh ăn lúc nào cũng ít hết, phải ăn nhiều thì mới khỏe chứ?"
"Tôi không khỏe thì sẽ không bắt nạt được cô, vừa lòng cô rồi còn gì?"
Hàn Minh Vũ nói xong thì đi tới quầy tính tiền, Quyển Nhu vừa rồi nghe anh ta nói vậy thì cảm thấy buồn, tuy cô sợ anh ta bắt nạt cô nhưng mà cũng đâu có muốn anh ta không khỏe chứ, cô không có xấu bụng đến như vậy.
Thế rồi sau đó Minh Vũ đã chở Quyển Nhu đến một tiệm hoa. Cô mở cửa xe, cũng may là cánh cửa này lúc ngồi ở trong mở ra thì nó ưng, nếu không lại bực bội với nó nữa thì mệt.
Quyển Nhu bước xuống, vừa định vẫy tay chào Minh Vũ thì anh ta đã chạy mất tiêu. Haiz....thiệt là, bảo anh ta là ông cụ non thì cũng đúng mà.
Quyển Nhu quay lưng bước vô trong.
__________
Tại một khách sạn.
Vân Lục xuống xe, cô ngước nhìn dòng chữ Hotel VIP thì trong lòng liền dâng lên một luồng khí nóng.
Một lúc sau Vân Lục đi đến trước căn phòng 127.
Mở cửa ra, nhìn thấy Vân Lục bà ta tỏ ra vui mừng:
"Con gái, cuối cùng con cũng tới rồi sao, mau..mau vào đi."
Vân Lục sắc mặt không có chút vui bị ai kia nắm tay lôi vào, ngồi xuống ghế Vân Lục mở miệng nói:
"Mẹ đã thiếu
tiền mà còn ở những chỗ đắt giá như thế này hả?"
Bà ấy cười khẫy, xem như chẳng có vấn đề: "Mẹ có con gái là thiên kim của Lý gia kia mà."
"MẸ" Vân Lục to tiếng.
"Ôi giật cả mình, con nhỏ này, con không biết thế nào là nói chuyện nhỏ nhẹ hả?" Tay đặt lên ngực.
Vân Lục rất khó chịu, cũng rất bực mình, đem ngữ khí vừa nặng vừa uất trổ ra: "Con đã nói con chưa phải là con cái của Lý gia, mẹ làm ơn thôi cái suy nghĩ đó, làm ơn đừng có tùy ý như vậy nữa. Hôm nay con đến để đưa tiền cho mẹ, nhưng mẹ cũng hãy trả phòng ngay luôn đi, tìm một nơi phù hợp hơn mà ở."
Bà thấy Vân Lục nóng quá thì bèn dỗ ngọt một xíu, phải lấy lòng nó thì mai mốt còn có tiền mà xài: "Được rồi được rồi, mẹ sẽ trả, sẽ trả phòng ngay được chưa. Con mau đưa tiền cho mẹ đi."
Vân Lục thở ra, cô lấy cái túi màu đen đặt lên trên bàn: "Đây."
Mẹ của Vân Lục cầm lấy, mắt sáng lên, thích thú ôm lấy cái túi tiền.
Vân Lục mặt ngoảnh sang bên, sau đó lại liếc nhìn, trong mắt của bà ấy chẳng lẽ chỉ có tiền, không một chút tham vọng gì sao?
"Mẹ." Vân Lục bỗng gọi.
"Hả?" Mẹ Vân Lục đáp nhưng vẫn chăm chú vào cái túi.
Vân Lục tiếp tục một câu: "Mẹ có muốn làm phu nhân của Lý gia không?"
Xem ra trong mắt của mẹ Vân Lục không phải chỉ có tiền, câu vừa rồi của Vân Lục đã đánh động vào tâm tư của bà, mẹ Vân Lục ngẩn lên: "Con hỏi vậy là có ý gì?"
"Chỉ có một ý duy nhất đó là, mẹ có muốn làm Lý phu nhân hay không?" Vân Lục nhấn mạnh câu ở vế sau.
Mẹ Vân Lục hạ nhẹ mắt, một chút sầu não thốt lên: "Muốn thì đã sao? Lão gia cũng đã có một người bên cạnh."
Vân Lục nhoẻn miệng, giọng nghiêm túc: "Nhưng mẹ cũng có thế là người bên cạnh, chẳng phải giữa mẹ và ông ấy còn có con đây sao? Chỉ cần mẹ thay đổi bản thân, và nghe theo sắp xếp của con thì bên cạnh Lý lão gia sẽ là mẹ."
"Con muốn làm gì?"
Vân Lục cười hiểm, ánh mắt rất thâm: "Con sẽ khiến mẹ của Lý Nghệ Hân bị đuổi ra khỏi nhà, mọi danh phận của bà ta con sẽ xóa xổ hết."
Mẹ của Vân Lục lo lắng, Lý phu nhân cũng chẳng phải là dạng vừa: "Vân Lục một mình con thì làm được gì bà ta, chính mẹ đây còn bị bà ta làm cho thân bại danh liệt. Con đừng nên chọc vào ổ kiến."
Vân Lục híp nhẹ ánh mắt: "Mẹ quá yếu đuối, trước kia mẹ dùng thân phận thư ký để dụ dỗ ba, thì mẹ phải biết cách để lợi dụng ông ấy chứ, đằng này mẹ lại để Lý phu nhân kia một tay che trời, đuổi mẹ ra khỏi Lý Thị. Nếu là con, thì con sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy."
Mẹ Vân Lục thở dài, quá khứ ấy quả là một nỗi nhục với bà:
"Con nói nghe dễ lắm, nhưng Lý phu nhân là danh chính ngôn thuận còn mẹ chỉ là tình một đêm, con bảo mẹ phải làm sao mà đối mặt với dư luận, với cả Lý gia, khi đó ông nội của con rất là có thành kiến, mẹ thật sự chỉ có thể chọn lấy một số tiền rồi ngậm ngùi mà ra đi, đến cả huyết thống của họ, họ còn sinh nghi không nhận, con nói mẹ phải làm như thế nào chứ?"
Vân Lục đưa tay nắm lấy tay của mẹ mình, đôi mắt cứng rắng và dứt khoác: "Nếu ngày đó cơ hội tuột mất thì bây giờ chúng ta sẽ đoạt lấy một cơ hội khác, ông nội đã không còn thì chẳng phải lo ngại, chỉ cần mẹ tin và nghe con thì phu nhân của Lý gia sẽ là mẹ, đến lúc đó vinh hoa phu quý mẹ và con sẽ cùng nhau mà hưởng, sống một cuộc sống danh chính ngôn thuận."
Mẹ của Vân Lục thật rất kinh ngạc về con gái, không ngờ con của bà lại mạnh mẽ như vậy, được rồi vậy thì lần này cứ thử một phen, thắng bại ra sao phải đợi hồi kết:
"Được, mẹ nghe con."