Ngủ được chừng hai tiếng đồng hồ thì Quyển Nhu động người tĩnh giấc, cô thấy mình được Hàn Minh Vũ ôm chặt, không ngờ anh ấy vẫn ngồi đây để cho cô dựa vào như vậy, cõi lòng tự nhiên thấy cảm động quá. Hàn Minh Vũ lúc này cũng đang ngủ, chắc là vì cô nên mới buồn ngủ theo, bình thường anh ấy ít khi ngủ sớm.
Đôi môi Quyển Nhu bất giác cười nhẹ, cô định leo xuống thì Minh Vũ thức, anh him mắt nhìn cô rồi cất giọng hỏi:
"Đã thấy bớt lạnh chưa?"
"Hết lạnh luôn rồi, cám ơn anh."
Hàn Minh Vũ đưa chân xuống giường, nhưng chợt nhíu mày một cái, vai anh hơi mỏi. Quyển Nhu thấy vậy thì áy náy, cũng là vì anh ấy đã ngồi cho cô ôm.
Minh Vũ xoay xoay bã vai xong thì đứng dậy: "Cô xuống dưới ăn cơm đi, đừng để bụng đói."
"Tôi biết rồi."
Quyển Nhu nghe lời, cô đi xuống dưới để ăn cơm, Lý Nghệ Hân có chứng đau dạ dày nếu không ăn no thì lát nữa sẽ khó mà ngủ cho ngon.
Một lúc sau Quyển Nhu đã ăn xong, cô lấy khăn lau miệng, uống một ít nước lọc, sau đó thì đi lên lại trên phòng.
Lúc này, tại bậc thang, tiểu Thiên đang từng bước đi lên, bàn tay nhỏ xíu nắm lấy cột thang, cứ thể mà nhấc cái chân ngắn ngủn để trèo lên. Quyển Nhu mỉm cười, cô lắc đầu, cũng may là nhà của Minh Vũ thang không cao và bậc cũng ít, nếu không nhóc này sẽ vất vả lắm đây.
Quyển Nhu đi chậm chậm theo sau, hai tay đưa tới nhấc bổng tiểu quỷ lên.
"Con lại trốn cô Minh Hạ đi lên tìm ba phải không?"
Tiểu Thiên vơ vơ cái chân, nó muốn được xuống nhưng Quyển Nhu đã đưa tay nâng lấy cái đôi chân của nó, cô mỉm cười nói:
"Chân có nhiêu đây mà siêng leo lắm nha, nhỡ bị té thì sao hả?"
"Baba.." tiểu Thiên nhìn thấy Minh Vũ thì gọi.
Quyển Nhu đưa mắt nhìn lên thấy Hàn Minh Vũ đi tới thì hết hồn, cô liền bỏ tiểu Thiên xuống. Chết rồi cái tật cô thật là, biết rõ Minh Vũ rất nhạy cảm, vậy mà cứ thấy thằng nhỏ bán manh thì đã ẵm nó lên.
"Minh Vũ à, tôi..."
Hàn Minh Vũ từng bước tiếng tới làm cho Quyển Nhu càng thêm lo âu, cô đứng nép sang một bên cứ sợ Minh Vũ sẽ quát lên. Nhưng thật không ngờ, Minh Vũ chỉ đi đến rồi nắm lấy tay của tiểu Thiên nhẹ nhàng đi ngang qua cô, không hề mắng một câu.
Quyển Nhu không bị la, nhưng tim vẫn còn đập ình ình, cũng chỉ mới thở nhẹ được một chút: "Minh Vũ không tức giận sao?" Cô thầm nghĩ.
"Baba.."
Tiểu Thiên đi vài bước thì đứng lại, Minh Vũ nhìn xuống, anh hiểu con đang muốn gì thì nói: "Bây giờ không chơi, con phải đi ngủ."
Tiểu Thiên cụp mắt, Minh Vũ dắt đi nhưng nó chẳng chịu, cái mặt bánh bao cứ xị ra. Hàn Minh Vũ khom người, anh bế tiểu Thiên lên ngón tay nhẹ khèo cái mũi: "Không ngoan là ba không thương nữa đâu."
Tiểu Thiên ôm cổ của Minh Vũ, áp mặt vào người của anh, cái mặt vẫn còn xị, nhưng mà nhóc này không phải là đứa bé hư, nó khá là nghe lời của ba nó.
Quyển Nhu nhìn thấy hình ảnh của hai cha con thì trong lòng nhận ra một điều, Hàn Minh Vũ tuy thường ngày lạnh lùng nhưng khi làm cha anh ấy lại là một ông bố rất hiền lành và ấm áp, tự dưng lại thấy có chút ghanh tỵ với tiểu Thiên.
Hàn Minh Vũ đưa tiểu Thiên vào phòng Minh Hạ xong thì bước ra, Quyển Nhu thấy Hàn Minh Vũ nhìn mình thì vội xoay người mà đi lẹ lên cầu thang.
Hàn Minh Vũ nhẹ cong khóe miệng, anh từ từ bước tới, tạo cơ hội cho ai đó đi lên trước.
Quyển Nhu chạy vô phòng, cô leo lên giường giả vờ lấy điện thoại để chơi.
Hàn Minh Vũ sau đó đi vô, anh đóng cửa lại, anh cầm điện thoại trên bàn rồi cũng đi tới ngồi xuống giường.
Quyển Nhu bấm bấm, tỏ ra rất chăm chú với trò chơi nhưng thực chất trong lòng lại có nhiều lời muốn nói với Minh Vũ, nói về hành động của anh khi nảy và cả chuyện đại sự về Lý Nghệ Hoành, nhưng mà chẳng hiểu sao lại sợ không dám mở miệng, kỳ vậy trời? Nói thì cứ nói đi chứ. Quyển Nhu nhíu mày, môi bậm, cô đang cố tập trung lại dũng khí.
"Nếu tiểu Thiên không còn sợ cô nữa thì tôi sẽ cho phép."
Quyển Nhu chưa mở miệng nói gì thì Hàn Minh Vũ đã lên tiếng, anh ta có vẻ hiểu được tâm tư của cô.
"Anh không bài xích nữa sao?" Quyển Nhu nhỏ giọng hỏi.
Hàn Minh Vũ mắt vẫn nhìn vào điện thoại: "Cho phép rồi thì còn bài xích làm gì."
"Tại sao?" Quyển Nhu nhìn anh.
Minh Vũ vươn tay đặt điện thoại lên bàn, xong rồi thì nói:
"Tiểu Thiên không dễ gần với một ai, nếu nó mến cô thì tôi sẽ không cản, chỉ cần thằng bé vui là được."
Quyển Nhu nghe vậy thì rất nhẹ lòng, cuối cùng trong mắt của Minh Vũ cô cũng đã xóa được ấn tượng không tốt về Lý Nghệ Hân.
Quyển Nhu đưa tay đang cầm điện thoại qua phía của Minh Vũ:
"Anh bỏ lên bàn giúp tôi đi."
Hàn Minh Vũ cầm lấy nhưng vô tình anh chạm phải ngón tay bị băng của Quyển Nhu thì chân mày chợt nhíu xuống. Anh đặt nhanh điện thoại lên bàn rồi nắm cái tay của Quyển Nhu, thanh giọng khó chịu vang lên:
"Băng đã bị ướt nước, khi nảy cô không thay sao?"
"Tôi không để ý, chắc do lúc đó bị lạnh nên chẳng nhớ nữa." Quyển Nhu trả lời.
Haiz....câu trả lời nghe sao mà tĩnh bơ, Hàn Minh Vũ bực lên thì nói: "Tay mình bị đau mà cũng không biết lo, đợi khi nhiễm trùng rồi thì mới tốt phải không?"
Quyển Nhu rút tay về, cô khẽ giọng: "Tôi đi băng lại là được thôi."
Quyển Nhu ngồi dậy thì Minh Vũ nói: "Ngồi yên đi, tôi sẽ đi lấy băng bông và thuốc đến."
Hàn Minh Vũ nói xong thì bước xuống giường, lát sau anh mang lên những thứ đó rồi bảo với Quyển Nhu:
"Đưa tay cô đây."
" Để tôi làm được rồi." Quyển Nhu tỏ ra e ngại.
- Chậc: Minh Vũ tặc lưỡi, mắt không vừa lòng nhìn Quyển Nhu.
Bởi thế, có muốn tự làm cũng không được, đành phải đưa tay cho anh ấy.
Hàn Minh Vũ cẩn thận tháo băng ra, anh nhíu mày khi thấy vết thương của Quyển Nhu, anh bắt đầu bôi thuốc, Quyển Nhu chợt nhích ngón tay "Ah."
Hàn Minh Vũ ngẩn lên: "Ráng chịu chút đi, cô cứ nhúc nhích như vậy thì bôi ngõ nào?"
"Anh nhẹ thôi nhé."
Quyển Nhu bậm môi, cố gắng nhịn đau.
Hàn Minh Vũ tiếp tục, anh bôi rất nhẹ, nhẹ nhất có thể để Quyển Nhu ít đau hơn. Xong rồi thì bỏ trai thuốc sang một bên, anh lấy băng quấn lại cho cô ấy.
Phong thái của Minh Vũ khi chu đáo rất nhu hòa, vô cùng là nhẹ nhàng, Quyển Nhu cõi lòng bồi hồi, bây giờ thay vì đau thì cô lại thấy xao xuyến, cô đang không biết mình là thích Minh Vũ hay là bị anh ấy làm cho phải thích nữa.
"Xong rồi, cẩn thận đừng để bị ướt nước nữa đấy." Minh Vũ đang nói thì phát hiện có người nghe tai này mà lọt tai kia nhìn anh với một đôi mắt mơ hồ.
Hàn Minh Vũ thở ra, anh đặt thuốc và băng lên bàn sau đó thì dí sát mặt tới gương mặt của Quyển Nhu, đáy mắt thâm thúy của anh bắt thẳng tới đôi mắt mông lung của cô.
Bất giác bị
dí sát, Quyển Nhu hoàng hồn, cô ngả đầu ra sau:
"Anh làm gì mà nhìn tôi dữ vậy?"
"Câu đó phải là tôi hỏi? Vừa nảy tôi nói gì cô có nghe không?"
Ách, thật là có nghe đâu mà biết: " Anh đã nói gì cơ?"
(-_-)! Hàn Minh Vũ thở dài, muốn hiền mà sao cũng khó:
"Chăm sóc tốt cái tay của cô, còn bị ướt nữa thì tôi mặc xát cô đấy."
Hàn Minh Vũ nói xong thì nằm xuống, anh kéo chăn đắp lên người. Quyển Nhu ngồi bên cạnh xì xầm: Ai bảo anh phải lo đâu mà nói là mặc xát, đồ khó chịu.
"Tôi nghe hết đấy." Hàn Minh Vũ nhắm mắt mà miệng vẫn nói.
"Xì..." Quyển Nhu nhí giọng, cô cũng định nằm xuống, nhưng mà phải đi tắt đèn cái đã, cô vừa đặt chân lên sàn thì đèn lại tự dưng bị tắt. Ách cháy nữa rồi sao? Cô quay qua nói với Hàn Minh Vũ: "Minh Vũ, nhà anh có sài bóng đèn loại tốt không vậy? Hay là mua phải bóng dỏm rồi."
"Cô dỏm thì có, tôi tắt rồi." Hàn Minh Vũ nhạt giọng nói.
"Anh tắt rồi? Tắt kiểu gì khi anh nằm một cục trên giường chứ? Anh nghĩ tôi ngốc à, bóng đèn rõ là bị cháy, mà cháy đến hai lần rồi."
Quyển Nhu cứ không tin, một lòng cho rằng Hàn Minh Vũ trêu mình, đèn khi không tắt dĩ nhiên là bị cháy, nhưng cô chẳng ngờ khi mình vừa mới nói xong thì đèn đột nhiên sáng lên, mắt cô đang là trong tối bỗng gặp ánh sáng thì hơi nhem lại, một hồi mới ngỡ ngàn nhìn các bóng điện trên trần nhà.
"Minh Vũ à, nếu đèn không cháy thì chắc là bị chập dây nguồn rồi, ngày mai anh bảo người kiểm tra lại đi."
Quyển Nhu mắt cứ nhìn lên trên, miệng thì suy đoán, nhưng những gì cô nói ra chỉ làm cho Hàn Minh Vũ bật cười.
"Tự dưng lại cười, anh bị giống mấy cái bóng đèn này rồi hả?"
Quyển Nhu cái mặt hơi sần vì Minh Vũ cứ cười mình. Cô đứng dậy đi đến chỗ công tắc, tay đưa lên còn chưa kịp chạm vào thì đèn lại tắt đi. Trời! cô nói bị chạm thì có sai đâu chứ.
"Đấy thấy chưa." Quyển Nhu nói lên cho Hàn Minh Vũ nghe.
Đèn tắt tối quá, cô đành men men đi lại giường, tay vơ vơ lại vơ chúng Hàn Minh Vũ, không thấy đường thì khổ vậy đây.
"Minh Vũ anh xích vô trong nằm được không, tối quá tôi không thấy đường."
Hàn Minh Vũ trong bóng tối không nói không rằng ôm cô lật sang một bên, từ vành tai giọng nói của anh truyền đến: "Vậy được chưa?"
Quyển Nhu xê người ra một chút cô nói: "Mai anh nhớ bảo người sửa đi đấy, như thế này rất bất tiện."
"Sao tôi nói mà cô không tin thế nhỉ, cô sinh ra không lớn lên ở Lý gia sao?"
Quyển Nhu không hiểu liền hỏi lại: "Anh có ý gì?"
Hàn Minh Vũ nắm nhẹ bàn tay trái của Quyển Nhu, tay này không phải là tay bị thương, anh đưa ngón tay của cô nhấn vào một cái nút ở đầu giường, lúc ấy đèn lại tự động sáng khắp giang phòng.
Quyển Nhu kinh ngạc, cô nhìn căn phòng đang sáng bưng lại nhìn sang Hàn Minh Vũ, sau đó ánh nhìn ngơ ngác rớt xuống đầu ngón tay mà anh ấy đang nắm.
"Thì ra là anh dùng cách này hả?" Quyển Nhu bây giờ xem ra đã hiểu, giọng nói có vài phần tuột khí, nhưng mà cái nút cộm cộm ở đầu giường kia màu sắc lại giống màu gỗ, cô làm sao mà biết được nó là nút tắt đèn chứ? Nhưng mà Minh Vũ hỏi câu vừa rồi cũng không phải là vô lí, Lý gia cũng không thua kém Hàn gia, chẳng lẽ lại không có những thứ hiện đại.
Quyển Nhu chả biết trả lời làm sao cho Minh Vũ, cô nhẹ đảo mắt, một hồi thì nhích ngón tay nhấn lại vào cái nút kia, không gian lại chìm vào bóng tối, cô dùng cách này để tránh đi câu hỏi của Minh Vũ, cô rút tay lại, miệng thốt lên một âm lượng nhỏ.
"Ngủ ngon."
Hàn Minh Vũ trầm lắng, câu này nghe rất mát lòng, đến mẹ anh còn chưa thấy nói câu này, Quyển Nhu đã vô tình khiến anh cảm thấy thanh thỏa. Đêm nay sẽ là một đêm ngon giấc, Hàn Minh Vũ nằm xuống cạnh Quyển Nhu cái chăn cũng được anh kéo lên đắp cho cô.
Một đêm cứ thế mà trôi qua, nhưng chuyện quan trọng cần nói thì lại bị quên mất.
_____________
Ngày hôm sau.
Tập đoàn Lý Thị.
Thư ký Phi bước đi theo Lý Nghệ Hoành, đến thang máy giám đốc đi vô trước, cô theo lệ bước vô sau.
Thư ký Phi nhích chân lên, cô bấm nút số 6, sau đó thì lùi lại đứng bên cạnh giám đốc.
Trong thang máy, Lý Nghệ Hoành đúc tay vào túi quần, phong thái rất nghiêm. Bỗng anh liếc nhẹ qua thư ký Phi nhìn thấy một điểm gì đó trên cô thì nói:
-Hôm nay em không đẹp đấy!
- Có chỗ nào xấu sao ạ?
- Cột tóc không hợp.
Tanhz....
Cửa thang máy mở, Lý Nghệ Hoành bước ra, thư ký Phi đi theo, mắt cô nhẹ đảo suy nghĩ về cái cột tóc mà Lý Nghệ Hoành nói. Vào đến văn phòng, thư ký Phi ngồi ở bàn tiếp tân, cô đưa tay tháo cột tóc xuống, ngắm một chút thì nghĩ: "Là kiểu con bọ, hay là màu sắc không hợp nhỉ?"
"Cột tóc mới à?" Một đồng nghiệp đi tới đưa tài liệu cho thư ký Phi.
Thư ký Phi mỉm cười, cô cầm lấy tài liệu: "Không, củ đấy."
"Củ mà đẹp vậy, cô biết giữ gìn thật."
Thấy cô kia có vẻ thích thì thư ký Phi nói: "Cô muốn lấy không, tôi cho."
"Cũng được." Cô kia đưa tay cầm lấy, xoay qua xoay lại chiếc cột nhìn một lúc lại không nghĩ đây là đồ cũ.
"Nhìn mới toanh ấy, cô nói dối phải không?"
Thư ký Phi chỉ cười, cô kia thế là có được một cái cột tóc đẹp, nhưng đối với thư ký Phi thì nó chẳng đẹp nữa bởi vì Lý Nghệ Hoành đã chê, anh ấy chê cái gì là cô sẽ bỏ ngay cái đó, cho dù là thứ cô mua không hề ít tiền.
Thư ký Phi mở bàn lấy lược trải lại tóc, ngày mai cô sẽ dùng một cái cột khác, hôm nay sẽ để tóc xỏa vai.
Tít..
Bỗng có tín hiệu gọi thư ký của Lý Nghệ Hoành, thư ký Phi nhanh chóng cất lược rồi bước vào trong phòng.