Buổi trưa Lý Nghệ Hoành đột nhiên về nhà, trong người cũng có chút rượu, hôm nay lại phải tham dự một buổi tiệc, thật mệt mỏi khi không có thư ký Phi, phái nữ cứ thấy anh không đi cùng ai thì sẽ chẳng bỏ qua cơ hội để tiếp cận.
"Anh hai?" Tiếng Vân Lục khẽ gọi.
Lý Nghệ Hoành đang cởi chiếc áo khoác nghe tiếng gọi thì chợt quay lại.
Vân Lục từ ngoài cửa đi tới, cô đưa tay chạm vào chiếc áo để giúp anh hai cởi ra.
Lý Nghệ Hoành cũng không có phản ứng gì, chỉ là khi Vân Lục móc áo lên giá thì anh mới mở miệng nói:
"Vân Lục em về phòng đi, mấy việc như thế này không cần em phải làm đâu."
Vân Lục đôi mắt hạ xuống: "Anh hai khó chịu sao?"
"Không phải là anh khó chịu, chỉ là..."
"Là anh hai thấy em phiền phải không?"
Giọng nói của Vân Lục rất buồn, Lý Nghệ Hoành chợt cảm thấy không vui: "Anh có nói em phiền hồi nào, em đang nghĩ đi đâu vậy Vân Lục?"
Vân Lục đưa ngón tay quẹt qua khóe mắt một giọt lệ.
Lý Nghệ Hoành nhíu mày: "Em làm sao vậy Vân Lục, anh hai có mắng mỏ gì em đâu?"
"Em xin lỗi, cũng muộn rồi, em không quấy rày anh hai nữa, em về phòng đây."
Vân Lục đi ra thì Lý Nghệ Hoành kéo lại: "Vân Lục sao em lại như vậy hả? Nói anh nghe, em tại sao mà khóc, vì anh nói em đừng đợi sao?"
Vân Lục quay lại, bỗng dưng lại ôm lấy Lý Nghệ Hoành, thút thít nói: "Anh hai không cần Vân Lục nữa phải không? Anh hai có cô ấy rồi thì sẽ không quan tâm Vân Lục nữa, không thương Vân Lục nữa phải không?"
Lý Nghệ Hoành không tỏ ra nhạy cảm khi Vân Lục đột ngột ôm lấy, đối với anh cô ấy chỉ đơn giản là một đứa em gái, không hơn không kém, nhưng thấy Vân Lục khóc lóc như vậy thì Lý Nghệ Hoành cũng ngủi lòng, anh đưa tay lên mà vỗ về Vân Lục, anh nhẹ nhàng hỏi:
"Em nói gì anh không hiểu, cô ấy là cô ấy nào mới được?"
"Là cô gái tối qua, cô gái họ Mã."
Lý Nghệ Hoành nghe cô gái họ Mã thì đã hiểu, anh nói:
"Ý em là Phi Phi phải không? Cô ấy là thư ký riêng của anh, nhưng cũng chỉ là thư ký thôi, sao anh có thể vì cô ấy mà không thương, không quan tâm em gái của anh được chứ hả? Được rồi, đừng khóc nữa nếu không ba mà nghe được lại bảo anh bắt nạt em."
Vân Lục nói nghèn nghẹt: "Anh nói thật không? Cô ấy chỉ là thư ký thôi ư?"
"Anh đã nói dối em lần nào chưa?"
Vân Lục buông Lý Nghệ Hoành ra, tay cô vuốt nước mắt.
Lý Nghệ Hoành cười anh cũng đưa bàn tay lên lau nước mắt cho Vân Lục: "Cô bé khờ, sợ anh hai có bạn gái rồi thờ ơ với em à? Sao em lại trẻ con như thế hả, cho dù anh có bạn gái hay có vợ đi chăng nữa thì em vẫn là em của anh, chuyện đó sẽ không thay đổi."
Vân Lục trong lòng thật buồn khi anh ấy nói cô vẫn là em gái, nhưng anh hai có biết cô không hề muốn làm em gái của anh ấy, không muốn! không bao giờ muốn!
Nước mắt của Vân Lục lại tuông ra, thế rồi không nói gì mà chạy về phòng, mặc cho Lý Nghệ Hoành trĩu mày nhìn theo cô.
Lý Nghệ Hoành vốn không hề biết tình cảm của Vân Lục, anh càng tốt với cô ấy thì lại càng khiến Vân Lục lún sâu vào cái tình yêu sai lầm của mình, là em gái thì làm sao có thể yêu anh hai được, nhưng Vân Lục đã quá cậy dựa vào Lý Nghệ Hoành, anh hai chính là sự an toàn là sự ấm áp duy nhất của cô ở Lý gia, cho dù là điều không phải đi chăng nữa, thì trái tim cô cũng không thể nào ngừng rung động vì anh hai của mình.
------------------
Tập đoàn Hàn Thị:
Hàn Minh Vũ đang ngồi trao đổi với một cổ đông lớn tuổi trong công ty, số cổ phần của người này trong Hàn Thị cũng thuộc tầm khá.
Ông ấy nói: "Dạo này các mẫu của chúng ta tung ra thị trường đều mang lại doanh thu không cao, thị phần cổ phiếu của Hàn Thị coi như giậm chân tại chỗ, có tăng cũng chẳng tăng được bao nhiêu, ta e rằng về lâu về dài sẽ không giữ được ổn định trên sàn chứng khoáng."
Hàn Minh Vũ phong thái rất điềm tĩnh, chân vắt chéo, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, anh chậm rãi nói:
"Hàn Thị vẫn chưa vào được quỹ đạo ổn định cho nên thị trường cổ phiếu như vậy cũng là điều dễ hiểu, tôi biết thúc lo lắng, nhưng nếu chỉ tập trung vào sự lo ngại thì chẳng thể làm được gì, điều cần thiết lúc này là phải nâng cao sự hài lòng của khách hàng về các mẫu của chúng ta, chỉ cần luôn có khách hàng thì Tập Đoàn Hàn Thị không sợ không đứng vững được trên thị trường kinh doanh."
Vị cổ đông lắng nghe xong thì cũng suy nghĩ, ông nói:
"Ta biết chủ tịch có chính kiến như vậy là rất tốt nhưng có chuyện này ta vẫn muốn nhắc chủ tịch, nguồn vốn của Hàn Thị có 48% là vốn đổ vào từ tập đoàn Lý Thị, tuy rằng Lý Thị không hề kinh doanh về lĩnh vực trang sức nhưng ta nhận được một nguồn tin nói rằng, sắp tới Lý tổng sẽ nhường lại vị trí chủ tịch cho con trai Lý Nghệ Hoành, nhưng điều đáng nói đó là Lý Nghệ Hoành đang có ý định sẽ sát nhập một số các công ty của ngành trang sức đá quý vào tập đoàn Lý Thị, nhất là những công ty không thể hoàn lại vốn cho họ trong tháng 6 năm nay."
Hàn Minh Vũ nét mặt âm trầm, anh nhíu nhẹ chân mày liền hỏi:
"Thông tin này thúc xác định bao nhiêu phần trăm là thật?"
"70%."
"Vậy 30% kia thúc cảm thấy thế nào?"
"Ta cho rằng Lý Thị xưa nay không động vào đá quý, lĩnh vực này không phải sở trường của họ nhưng nguồn tin mà ta có được cũng không thể
bỏ qua, Lý Nghệ Hoành là một tài năng trong giới kinh doanh, cậu ta nếu đã có ý định thì rất có thể đã nắm trong tay kế hoạch vững chắc."
Hàn Minh Vũ yên lặng, anh đang suy nghĩ thì vị cổ đông lại nói:
"Ta nói chỉ để chủ tịch có dự tính, nếu có biến động thì còn có thể giựa vào mối quan hệ thông gia của Hàn Thị và Lý Thị để dàn xếp, ta nghĩ Lý Nghệ Hoành cũng sẽ không làm gì với Hàn Thị khi em gái của cậu ta là vợ của chủ tịch."
"Cám ơn thúc, tôi sẽ lưu ý những gì thúc nói."
"Được rồi, ta cũng phải về đây, hẹn khi khác lại gặp chủ tịch."
Vị cổ đông sau đó đứng dậy mà ra về.
Hàn Minh Vũ thở ra, anh nghĩ là ai chứ nếu là Lý Nghệ Hoành thì không đơn giản như vậy, Hàn Thị e rằng sẽ là con số 1 trong kế hoạch của anh ta.
(Tiếng chuông điện thoại vang lên.)
Là điện thoại của Quyển Nhu, Hàn Minh Vũ bắt máy: "Alo."
"Minh Vũ, chiều nay tôi lại được về sớm nên..."
"Nên sang đón cô có phải không?"
Hàn Minh Vũ đột ngột hỏi tự dưng lại làm cho Quyển Nhu không phản ứng kịp, cô chỉ à rồi ừm.
Hàn Minh Vũ cười, anh nói: "Ừ thì ừ mà không thì không, cô làm gì mà phải bối rối thế hả?"
"Tôi...tôi có bối rối đâu?"
Hàn Minh Vũ thừa biết hôm nay Quyển Nhu về sớm, không cần cô ấy gọi, anh cũng sẽ sang đón, nhưng nếu đã gọi cho anh rồi thì nhân tiện chọc cô ấy một chút.
Hàn Minh Vũ giả vờ như không biết gì mà hỏi: "Sao hôm nay lại được về sớm, còn chủ động gọi cho tôi nữa, không phải là vì nhớ tôi nên mới thế đấy chứ?"
"Nhớ cái gì, anh bớt suy diễn đi, chẳng qua là ông chủ của tôi đột nhiên đổi lại giờ làm việc thôi."
"Ồ, trùng hợp vậy sao?"
"Giọng anh nghe gian lắm, có phải anh có liên quan gì không?"
Hàn Minh Vũ điềm nhiên đáp: "Tôi đâu có rảnh mà quan tâm đến cái tiệm hoa con kiến ấy của cô?"
"Con kiến? Anh ví von cũng hay quá nhỉ? Tiệm hoa mà là con kiến thì tôi là con gì?"
Hàn Minh Vũ chẳng hề suy nghĩ liền nói: "Con mối."
"Hả? Anh bảo tôi là con mối sao?"
"Ừ."
Hàn Minh Vũ lúc nào cũng vậy, anh sở hữu cái tính phải nói là trả lời rất phũ.
Quyển Nhu nghe mà không khỏi bức bối, cô nâng giọng, nói nhanh một câu:
"Mối cái mặt anh ý."
Nói xong cô liền cúp ngang máy...tút..tút...
Hàn Minh Vũ bỏ điện thoại xuống, lúc này lại có một tin nhắn gửi đến. Hàn Minh Vũ xem tin nhắn thì bật cười, Quyển Nhu đã gửi cho anh hình một con icon mặt quạu. Hàn Minh Vũ lắc đầu, hỏi thì anh trả lời thế rồi tự giận, biết anh hay chọc rồi mà cứ vậy đấy.
-------------
Tại tiệm hoa.
Quyển Nhu vừa gửi xong tin nhắn cho Minh Vũ thì Na Na gọi:
"Hân Hân cô có tiền lẻ không?" Na Na thối tiền cho khách nhưng không có số lẽ nên chạy tới hỏi Quyển Nhu
Quyển Nhu hỏi "Tiền lẻ là bao nhiêu?"
"5 trăm."
Quyển Nhu đi lấy cái túi, trong đó có bóp tiền, cô mở ra tính lấy tiền cho Na Na nhưng vô tình cô lại thấy tấm thẻ mà tối qua Hàn Minh Vũ đã đưa cho cô.
"Ủa, mình nhớ là hôm qua đâu có cầm của anh ấy đâu ta."
Na Na nhìn cái thẻ mà Quyển Nhu đang cầm thì nói: "Woa, thẻ tín dụng, Hân Hân sướng nha, có cả thẻ tín dụng."
Quyển Nhu nhìn Na Na rồi cười trừ: "Không phải thẻ của tôi đâu."
"Tiền này." Quyển Nhu lấy số tiền lẻ đưa cho Na Na, Na Na cầm lấy, cô đưa lại tờ tiền chẳng cho Quyển Nhu, sau khi thối cho khách xong thì quay lại tò mò với Quyển Nhu về cái thẻ.
"Hân Hân nè, cái thẻ đó là chồng cô cho phải không?"
Cái tánh tò mò ngây thơ vô số tội của Kim Na Na mãi không đổi, Quyển Nhu đành thở ra một hơi, cô cũng gật đầu đại rồi
" ừm "một cái.
Na Na hí hửng cười, cũng chẳng biết vì cái gì mà cô ấy lại vui vẻ như thế.
"Hân Hân cảm giác khi quẹt thẻ ra sao vậy hả?"
Quyển Nhu nhìn Na Na, cô giản dị nói: "Tôi chưa quẹt bao giờ."
"Hở? Thiệt không vậy?"
"Ừm, với lại thẻ của chồng chứ không phải của tôi, mật khẩu cũng là của anh ấy, tôi có muốn sài cũng không sài được."
Na Na nghe Quyển Nhu nói vậy thì đáy mắt hiện lên một tia xem thường: "Hân Hân cô đang đùa Na đấy à, thẻ tín dụng thì làm gì mà có mật khẩu, cô làm như đây là thẻ ATM không bằng."
"Hả?" Quyển Nhu ngạc nhiên, cô nâng lên đôi mắt, Na Na nói thẻ tín dụng không có mật khẩu sao? Trời đất! Vậy mà bấy lâu cô cứ tưởng.
"Hân Hân, Na không ngờ cô lại ngốc như vậy?"
Quyển Nhu miệng đơ đơ cười: "Phải, tôi thấy vậy chứ quê mùa
lắm."
Quyển Nhu bình thản nói với Na Na nhưng trong lòng thì cũng xấu hổ, cô cũng đúng là ngốc thật, mù hiện đại, cũng may Hàn Minh Vũ không biết nếu không chẳng phải cô đã bị lộ một cái đuôi dài rồi sao? Haiz...lo lắng ghê.