Cô giúp việc Hạ vì tô súp quá nóng cho nên cô đã lấy hai miếng nhấc nồi khác dày hơn để bưng tô súp ra đặt lên khây.
Lúc chị Hạ mang lên, ánh mắt Vân Lục liền liếc sang Quyển Nhu, khóe miệng kín đạo kéo lên một độ cong rất khẽ. Chị Hạ bưng tô súp đặt lên bàn cho tiểu thư Nghệ Hân, chị còn nói:
"Tiểu thư phải thổi trước khi ăn nhé, nóng lắm đấy ạ."
Quyển Nhu vui vẻ gật đầu, mọi người cũng chẳng ai để ý gì đến lời cảnh báo của chị Hạ, bởi vì ai cũng nghĩ nếu có nóng thì cũng chỉ là nóng ở mức bình thường, khi ăn thổi nhẹ một chút là được.
Lý phu nhân nói: "Nghệ Hân món này là mẹ đã căn dặn đầu bếp chuẩn bị kỹ lưỡng cho con đấy."
"Vâng."
Quyển Nhu đáp, Lý phu nhân đã nói thì cô nghĩ mình cũng nên nếm thử, nhưng mà cô ăn cũng no rồi nên nhìn thấy súp cũng hơi ngán.
Quyển Nhu lấy muỗng múc lên miếng khoai và ít nước súp, cô thổi thổi mấy cái rồi cho vào miệng.
"Aaa." Quyển Nhu liền thả xuống cái muỗng, miếng khoai trong miệng nóng kinh khủng.
Mọi người đều giật mình.
"Con sao vậy Nghệ Hân?" Lý phu nhân lo lắng.
Minh Vũ đặt tay lên vai của Quyển Nhu, anh hỏi: "Bị nóng phải không? Mau nhả ra đi."
Quyển Nhu sợ Lý phu nhân buồn nên cô không nhả ra, cứ ngậm miếng khoai trong miệng cho dù rất nóng.
Hàn Minh Vũ cau mày, anh lấy ly nước: "Em mau uống vào."
Quyển Nhu uống, nhưng càng uống lưỡi càng buốt, bởi vì lưỡi cô phỏng đến sưng lên.
Cô uống xong thì nhăn mặt, miếng khoai trong miệng cũng đã nuốt xuống.
"Nghệ Hân em ổn chứ?" Lý Nghệ Hoành hỏi.
"Có sao không con." Lý lão gia lo lắng.
Quyển Nhu đau quá, hễ cô đau là nước mắt cứ rớt ra, Hàn Minh Vũ liền dịnh lấy cầm của cô ấy, anh bảo: "Há miệng ra cho anh xem."
Quyển Nhu há ra, Hàn Minh Vũ nhìn vào, hàng chân mày của anh nhíu sâu, anh quay qua liền nói với ai đó dưới nhà: "Mang đá viên lên đây."
"Sao rồi Minh Vũ." Lý phu nhân lo quá nên hỏi.
"Lưỡi cô ấy bị phỏng không nhẹ đâu ạ."
Minh Vũ nói xong thì sờ tay vào mép tô súp, chỉ mới động vào anh liền theo phản xạ mà rút tay lại, đầu ngón tay bị đỏ lên ngay.
Lý lão gia và Lý phu nhân nhìn thấy thì sửng sốt: "Trời ơi! Làm sao mà tô súp lại nóng như muốn giết người thế kia?" Phu nhân hãi hùng thốt lên.
Lý Nghệ Hoành thấy vậy thì tức giận, anh đứng lên quát: "Chị Hạ, đầu bếp Kiều, lên đây."
Chị Hạ và đầu bếp Kiều từ dưới chạy lên, một người giúp việc khác cũng đã mang lên khây đá đưa cho Hàn Minh Vũ, Minh Vũ lấy ra hai viên đưa cho Quyển Nhu ngậm vào.
"Tại sao tô súp lại nóng khủng khiếp như vậy hả?" Lý Nghệ Hoành trừng mắt, ngón tay chỉ vào tô súp của Nghệ Hân.
Đầu bếp Kiều bối rối, ông nói: "Tôi vừa nảy chỉ chỉnh nhiệt độ là 70 độ C để hâm nóng lại thôi mà, sao lại nóng như vậy được."
"Không nóng, không nóng mà em tôi bị phỏng lưỡi rồi kia kìa, 70 độ C của chú là vậy đó ư?" Lý Nghệ Hoành giọng nói rất phẫn nộ.
Chị Hạ nghe vậy thì nói: "Lúc nảy tôi bưng tô súp thì nó đã rất nóng rồi, có lẽ ai đó đã chỉnh lại nhiệt độ."
"Là ai ngoài các người, đồ là do ai nấu, bếp là do ai vặn đây hả?"
Quyển Nhu nhìn thấy hai cô chú bị quát đến tội nghiệp thì không đành lòng, cô nhả ra hai viên đá đang ngậm, tuy lưỡi rất đau nhưng cô vẫn cố nói: "Anh hai thôi, đừng trách họ nữa, em không bị nặng lắm đâu."
Lý Nghệ Hoành nhìn Quyển Nhu, ánh mắt vẫn còn rất tức giận.
Lý lão gia thấy con gái mình bị vậy thì cũng tức tối không kém gì Nghệ Hoành chẳng qua ông già rồi nên không muốn quát tháo ồn ào, ông lên tiếng nói: "Ngày mai đổi đầu bếp, cô Hạ thì về quê đi."
Chị Hạ cũng bị liên lụy nhưng Lý gia một khi đã không có ý giữ thì họ cũng chẳng còn cách nào khác.
"Ba! chuyện cũng không có gì, vậy nên..."
Quyển Nhu nói thì bị Lý phu nhân cắt lời: "Con đau đến khóc luôn thế kia mà bảo là không có gì ư?"
"Con..."
"Nghệ Hân ngậm đá vào đi, đừng nói nữa." Minh Vũ lấy viên đá đưa lên cửa miệng của Quyển Nhu. Sau đó anh nắm lấy tay cô đứng dậy.
"Con phải đưa Nghệ Hân đến bệnh viện đây ạ, xin phép ba mẹ tụi con đi trước. "
"Ừ được rồi, mau đi đi, khám xong thế nào thì báo cho mẹ biết nhé." Lý phu nhân nói.
"Dạ."
Hàn Minh Vũ dẫn Quyển Nhu ra khỏi Lý gia, cả nhà nhìn theo Quyển Nhu ai cũng lo lắng chỉ có hung thủ thật sự thì thầm cười trong lòng, Vân Lục rất miễn mãn với những gì mình đã làm: Thế nào hả Lý Nghệ Hân, cảm giác bị bỏng có phải là rất khó chịu không? Cái này cũng là do cô gieo nhân thì gặp quả thôi.
Hàn Minh Vũ tăng tốc độ xe, anh muốn nhanh chóng đến bệnh viện, Quyển Nhu thì
lưỡi càng ngày càng đau, cô cứ há há miệng, tay thì đưa lên dụi nước mắt. Nhìn thấy cô ấy đau như vậy trong lòng Hàn Minh Vũ liền dội đến một chữ xót, anh khó chịu vô cùng rất muốn làm gì đó để cô ấy bớt đau nhưng không làm gì được ngoài việc phóng xe thật nhanh đến bệnh viện để xử lý vết bỏng cho cô ấy.
Sau khi Quyển Nhu rời khỏi thì Lý phu nhân ngồi trong phòng mà khóc.
Lý lão gia ngồi bên cạnh an ủi: "Thôi thôi, bà có khóc có gì thì cũng đã xảy ra rồi, cũng chẳng ai mong muốn chuyện này cả."
"Nhưng mà con nó bị đau như vậy thì tôi khó chịu lắm, phải chi để cái lưỡi tôi phỏng thay thì tốt."
"Bà cứ nói vậy, Nghệ Hân nó đến bệnh viện rồi thì sẽ không sao đâu, thôi đừng khóc nữa."
-----------
Tại một bệnh viện tư.
Quyển Nhu đang được bác sĩ thăm khám, ông cầm đèn pin rọi vào trong miệng của Quyển Nhu, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng và xác định tình trạng vết bỏng thì bác sĩ đã cho Quyển Nhu uống một loại thuốc tê Anbesol, thuốc này giúp làm tê vùng bị thương, sau đó ông căn dặn một số điều, dặn dò xong thì bác sĩ kê đơn thuốc, bao gồm có thuốc Anbesol khi nảy và kèm theo một loại thuốc giảm đau là acetaminophen.
Hàn Minh Vũ đứng bên cạnh Quyển Nhu, anh nhận lấy đơn thuốc, lúc đi ra Minh Vũ bảo Quyển Nhu:
"Em ngồi đây đợi anh, anh đi lấy thuốc rồi đưa em về."
Quyển Nhu gật đầu, Minh Vũ để cô ngồi lại đó rồi đi, nhưng Quyển Nhu vốn không thích mùi bệnh viện, cô chỉ ngồi có mấy giây thì đã đứng dậy.
Quyển Nhu đi ra ngoài khuông viên, cô ngồi xuống một cái ghế, đôi mắt hạ thấp, tâm trạng cô đang cảm thấy buồn và hụt hẫng, nhưng không phải là vì lưỡi bị bỏng, mà là vì mất đi cơ hội để xem anbum ảnh của gia đình họ Lý, cơ hội lần này lẽ ra là rất tốt nhưng ai ngờ, Quyển Nhu thở dài, cô lại nghĩ bản thân cũng có thể đến Lý gia một lần khác, chỉ là sẽ khó khăn hơn, ngày hôm này đến ăn cơm tối xém chút nữa là bất đắc dĩ phải lên phòng của Lý Nghệ Hoành khi đó cũng may có Minh Vũ nói giúp, nếu lần sau lại gặp một rắc rối khác thì khổ, mọi người truy hỏi thì phải giải thích làm sao? Không lẽ lại nói là không nhớ, mắc bệnh anzemer ư? Có hợp lý không đây?
Quyển Nhu trong lòng u sầu, kiểu này thì cô khó mà quay lại biệt thự của nhà Lý gia, muốn tìm hiểu thân phận thì điều quan trọng nhất vẫn là phải giữ kín bí mật của việc trọng sinh, có lẽ cô phải tìm một cách khác để tìm hiểu về Lý gia mới được.
Hàn Minh Vũ lấy thuốc xong thì đi tìm Quyển Nhu, đã dặn là đợi anh ở phòng bác sĩ rồi mà lại chạy đi đâu không biết, Minh Vũ lấy điện thoại ra gọi.
- Alo?
- Em đang ở đâu?
- Em đang ngồi ở ghế ngoài công viên.
Hàn Minh Vũ nghe xong thì liền cúp máy, anh chạy nhanh ra chỗ mà Quyển Nhu đang ngồi, Hàn Minh Vũ bước tới, nếu là bình thường thì anh sẽ bực mình nhưng bây giờ thì không, anh nhìn thấy gương mặt đượm buồn của Quyển Nhu thì không thể tức được, mà chỉ cảm thấy thương cô ấy hơn.
"Em còn đau lắm hả?"
Quyển Nhu cười nhẹ, cô chậm rãi lắc đầu.
Hàn Minh Vũ nắm lấy tay của Quyển Nhu, anh bảo: "Về thôi."
Quyển Nhu đứng dậy, bước đi theo Minh Vũ, ánh mắt cô nhìn xuống bàn tay anh đang nắm chặt tay mình, cô khẽ cười, tay anh ấy lúc nào cũng ấm hơn tay cô, to hơn tay cô, cảm giác như trên đời này cô rất nhỏ bé trong lòng bàn tay của anh ấy.
Vân Lục ngồi ở trong phòng, nghĩ đến cảnh tượng Lý Nghệ Hân bị bỏng đến rớt nước mắt thì thích thú mà cười, trong lòng vô cùng hã dạ, nhưng khi Vân Lục nhớ đến hình ảnh của Lý Nghệ Hoành bên vực cho Nghệ Hân mà quát tháo người làm thì trong lòng liền dấy lên sự khó chịu, cô chưa từng thấy ánh mắt giận dữ đó của anh hai, kể cả là lúc cái con họ Mã kia bị cô ném đá chảy máu, anh ấy cũng không phẫn nộ như vậy? Vân Lục thắc mắc, thật sự rất khó hiểu, trong lòng anh hai chẳng lẽ Lý Nghệ Hân rất quan trọng, quan trọng đến mức khiến ánh mắt của anh ấy phải lóe lên tia chết chóc?