Năm phút sau khi xe lao xuống dốc.
Lý Nghệ Hân có chút tĩnh, đôi mắt cô động nhẹ rồi dần dần mở ra. Cô nhìn lên Hàn Minh Vũ, anh ta đã bị thương, Lý Nghệ Hân lại ngửi thấy mùi xăng và khói, có thể xe sẽ bốc cháy, sợ hãi Lý Nghệ Hân vội tìm cách để thoát thân, cô nắm lấy cửa xe mở khóa nhưng khóa bị kẹt, Lý Nghệ Hân phải nhóm người sang cửa đối diện nhanh chóng để leo xuống.
Trên con đường rợp bóng những ngọn đèn chiếu, Mạc Đình đang vui vẻ với cô bạn thân, chỉ còn hơn 10 phút nữa thôi là đến quán lẩu Thái thơm ngon, bụng dạ của hai cô cũng đã đói, đang mong chờ được ăn ngon thì bỗng nhiên Mạc Đình mở to mắt hét lên: "Á!"
Khương Quyển Nhu ngồi ở sau mà hớt hãi, Mạc Đình thắng xe cái ự, cô chống chân, nét mặt hoảng sợ.
Quyển Nhu vì xe đột ngột thắng mà qua cái mũ bảo hiểm vào nón của Mạc Đình một cái cạch, cô hoàng hồn thì hỏi ngay: "Có chuyện gì vậy Mạc Đình?"
Mạc Đình mắt chăm chú nhìn về đằng trước, miệng thì run run nói: "Có...có ma!"
"Ma ư?" Quyển Nhu cũng hơi sợ, cô đưa mắt nhìn về đằng trước.
"Lý Nghệ Hân!" Quyển Nhu kinh ngạc trong lòng, dưới nhiều ánh đèn đường như thế này cô không thể nào hoa mắt, nhưng tại sao Lý Nghệ Hân lại xuất hiện ở đây như một hồn ma thế này, không lẽ Mạc Đình và cô đều đang gặp ma thật ư?
Quyển Nhu bước xuống xe, cô đi tới đằng trước.
"Ấy Quyển Nhu!" Mạc Đình gọi, cô muốn cản Quyển Nhu nhưng tay chân cô đang run cầm cập chả dám chạy theo.
Lý Nghệ Hân tóc tai xều xòa, bộ dạng lại rất bơ phờ, cô ta từ khi thoát khỏi cái dốc đó thì đã đi bộ được chừng 10m mới gặp Quyển Nhu.
Quyển Nhu từ từ đi tới gần, cô mở miệng chậm rãi thốt lên: "Nghệ Hân là cô đúng không?"
Lý Nghệ Hân ngã khụy, Quyển Nhu vội vàng đỡ lấy, trán của Lý Nghệ Hân chảy máu. Quyển Nhu rất bàng hoàng: "Đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô lại bị thương?"
Lý Nghệ Hân đã rất đuối sức, cô yếu ớt nói: "Là do chiếc xe, chiếc xe của hắn."
Khương Quyển Nhu nhíu nhẹ lông mày: "Xe?" Cô nói sau đó ngẫm nghĩ một chút Quyển Nhu chợt kinh hoàng: "Xe của Minh Vũ phải không? Anh ấy đâu? Anh ấy đâu hả?"
Lý Nghệ Hân hít thở khó nhọc, cô nói: "Hắn chết rồi."
Nói xong cô ta ngất xỉu, lúc này Mạc Đình mới dám đi tới, cô vừa ngồi xuống thì đã nhận thấy vẻ mặt hoảng loạn của Quyển Nhu: "Cậu không sao chứ Quyển Nhu?"
Quyển Nhu lẩm bẩm trong sự sợ hãi: "Không thể nào, không thể."
"Lý Nghệ Hân anh ấy ở đâu, ở đâu cô nói đi?" Quyển Nhu bỗng thét lên làm Mạc Đình giật mình mà ngã người ra sau, cô chống hai tay lên đường ngỡ ngàn nhìn Quyển Nhu.
Quyển Nhu buông Lý Nghệ Hân ra cô lập tức chạy về hướng cô ta đã đi tới.
"Quyển Nhu cậu đi đâu vậy, Quyển Nhu?"
Mạc Đình nuốt ực nước bọt, chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Mạc Đình cũng chẳng biết làm sao, lúc này may có một chú lái xe taxi nhìn thấy thì dừng xe lại chỗ của Mạc Đình, ông chú tốt bụng đến để giúp đỡ.
Mạc Đình đã nhờ chú đưa giúp Lý Nghệ Hân vào bệnh viện gần nhất, còn cô thì nhanh chóng chạy đi tìm Quyển Nhu.
Quyển Nhu men
theo lối đi của Lý Nghệ Hân trước đó, cô nhìn thấy giải phân cách có dấu hiệu của tai nạn, Quyển Nhu vội chạy tới chỗ đó, ngay tức khắc cô đưa tay lên che cửa miệng hãi hùng, chiếc xe của Hàn Minh Vũ nằm ở phía dưới con dốc.
Quyển Nhu đã không chần chừ để xuống phía dưới, cô vì quá vội vàng mà trượt chân ngã, làn da chân bị trầy xước đã rớm máu đỏ nhưng cô không quan tâm, trong lòng cô bây giờ chỉ có một điều duy nhất đó là phải cứu anh ấy.
Quyển Nhu đã chạm tay mình vào chiếc xe, cô đập cửa ở hàng ghế trước: "Minh Vũ! Minh Vũ! Anh có nghe thấy em không?"
Chiếc xe đang bốc khói rất nhiều, có lẽ sẽ phát cháy rất nhanh. Quyển Nhu khóc nức, cô giật thật mạnh cửa xe lập tức leo lên.
"Minh Vũ!" Quyển Nhu nâng đầu của Hàn minh Vũ lên, máu chảy ra tay của cô rất nhiều. Trái tim cô đau nhói, cô nhanh chóng tháo dây an toàn nhưng chết tiệc dây bị kẹt rồi, không mở được.
Quyển Nhu cố gắng để mở, khi ấy một cánh tay của cô bị kéo ra sau, Mạc Đình thốt lên:
"Ra khỏi đây mau, xe sắp nổ rồi."
Ô tô một khi bị va chạm mạnh và chảy xăng rất có khả năng bốc cháy và phát nổ. Vẻ mặt của Mạc Đình lo lắng, nhưng Quyển Nhu giật tay lại: "Cậu đi trước đi, mình đưa anh ấy ra sẽ đi sau."
Mạc Đình đâu có thể để Quyển Nhu gặp nguy hiểm như vậy, cô nhất quyết ngăn cản mà lôi Quyển Nhu ra khỏi xe trong khi Quyển Nhu đang rất cố gắng để tháo dây an toàn.
"Đi thôi Quyển Nhu cậu không cứu được anh ta đâu."
"Không, mình có chết cũng phải cứu anh ấy." Quyển Nhu hét lên trong nước mắt, cô quay lại nhìn Mạc Đình bằng một đôi mắt cương quyết: "Mạc Đình cậu đi đi, nếu không thể đưa anh ấy ra khỏi đây mình cũng sẽ không sống nữa."
Mạc Đình cũng cương quyết nhìn Quyển Nhu, cô mở miệng nói: "Nếu đã vậy thì chúng ta thử đua thời gian với thần chết một lần."
Quyển Nhu hiểu ý Mạc Đình, nhưng bây giờ cô không suy nghĩ gì nhiều chỉ biết nhanh nhất có thể để đưa Minh Vũ ra khỏi chiếc xe. Thật may mắn cô đã tháo được dây an toàn, Mạc Đình đứng ngoài hai tay chấp lại lạy trời lạy phật cho xe đừng phát nổ, Quyển Nhu cố gắng kéo Hàn Minh Vũ ra, Mạc Đình cũng giúp một tay.
Cả hai cùng dìu Hàn Minh Vũ.
"Nhanh lên, tránh càng xa chiếc xe càng tốt."
Bây giờ không thể leo lên con dốc, họ đành phải đi sang ngang để có thể né vụ nổ, cuối cùng chiếc xe cũng bốc cháy. Quyển Nhu quay lại, khi đó chiếc xe cũng đồng thời phát ra tiếng nổ.
Cả ba người bị ngã về đằng trước, Quyển Nhu vô tình đập đầu vào một viên gạch cho nên ngất xỉu. Mạc Đình ngồi dậy, cô lay người của Quyển Nhu, cô ấy không phản ứng, Mạc Đình sợ quá nên khóc, cô kêu lên: "Cứu với, có ai không cứu với."