Trác Vi Lan thử giãy giụa một chút, phát hiện thật sự không thể đẩy Mạc Sương đã chuẩn bị từ trước, lặng lẽ bỏ cuộc.
Mạc Sương nhìn nàng bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm, dè dặt buông tay ra, cẩn thận lấy từng ngón tay một ra, ánh mắt nhìn chăm chú, tay đặt trên vai cũng dùng thêm sức.
Trác Vi Lan hoài nghi, nếu nàng thật sự không nghe lời, kêu la, sẽ lập tức bị Mạc Sương đè vào trong chăn.
"Em không kêu, yên tâm." Vừa rồi nàng mới dùng sức tránh thoát, bây giờ cả người như nhũn ra, muốn kêu cũng không kêu được, nhưng trong lúc càng giận nàng lại càng cười vui, vẻ mặt dịu dàng, cười nói: "Chị nói ba tới, phải không?"
Tự biết mình sai, Mạc Sương không có bị nụ cười của nàng mê muội, từ từ lui về phía sau, xuống giường đứng ngay ngắn: "Đúng vậy."
Trác Vi Lan hài lòng nhìn Mạc Sương cách ra xa, cẩn thận nhìn một lát, trong lòng lại không thoải mái.
Mạc Sương vì cuống cuồng nên chân trần giẫm thẳng xuống sàn nhà.
Thế thì lạnh biết bao?
Trác Vi Lan luôn nghĩ đến vấn đề sức khỏe, lời đến cửa miệng thì ngừng, cau mày một cái, phải nói một câu quan tâm trước đã: "Chị đi dép vào trước đã."
Mạc Sương nghe lời đi tìm đôi dép vừa mới đá bay, đi xong, hít mũi một cái cúi đầu xuống, thân thể trong bộ đồ ngủ mỏng manh hơi run lên.
Cuối tháng 10, nhiệt độ càng ngày càng thấp, buổi sáng có gió rét sương mù, không cẩn thận là có thể bị ốm.
"..." Trác Vi Lan không chịu nổi, suy nghĩ dù sao cũng đã mở miệng quan tâm, cần gì để ý chuyện khó xử, vội vàng vén chăn lên, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: "Trời lạnh, đi lên."
Mạc Sương chợt ngẩng đầu lên, trên mặt nở nụ cười: "Cảm ơn Vi Lan."
"Không cần khách sáo." Trác Vi Lan nhắm mắt giải vờ thản nhiên, hỏi tiếp chuyện nên hỏi: "Ba đến, chị lại chạy đến trong phòng em...!Ai mở cho cửa ông ta?"
"Cô.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh
2.
Vô Vi Nhất Niệm
3.
Mùa Hè Mang Tên Em
4.
Ve Sầu Mùa Hạ
=====================================
"Cô ở nhà?"
"Ừ, hôm qua em không ăn gì, chị sợ em buổi tối đói, nên làm phiền cô ở lại một đêm." Trác Vi Lan híp mắt nhìn Mạc Sương, cảm thấy có hơi khó tin.
Đầu tiên là bác tài xế Trương, sau là dì giúp việc, mấy người này trước mặt nàng thì khó xử né tránh.
Tại sao ở trước mặt Mạc Sương, tất cả đều sẵn sàng làm thêm giờ?
Trác Vi Lan bắt đầu suy nghĩ có phải hay không mình quá dễ dãi nên bị bắt nạt.
"Vi Lan." Mạc Sương nhân cơ hội nhìn lại, thấy đầu giường để đĩa cơm rang chưa ăn xong: "Em có đói không?"
"Không đói, chỉ là hơi khó chịu."
Trác Vi Lan vén tóc, nhắm mắt nghỉ ngơi, trả lời không suy nghĩ, rồi sau đó lại nghe Mạc Sương hỏi: "Hay là dậy đi, chúng ta xuống ăn sáng cùng ba."
Sao tự dưng nghe tiếng gần thế nhỉ?
Trác Vi Lan chợt mở mắt, vừa quay đầu lại đã đối mặt với Mạc Sương đang muốn bóp vai cho nàng: "Này!"
"Suỵt." Mạc Sương lần này không thô lỗ dùng cả bàn tay che miệng nàng, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng chặn trước miệng nàng.
Nào ngờ lại có chiêu này, Trác Vi Lan bị hành động nhẹ nhàng làm tim rung động, ngoan ngoãn im miệng thật.
"Xin lỗi, tôi không muốn dọa em." Mạc Sương nói chuyện khá dễ nghe, không đề cập tới lý do vì sao cô tới gần vậy.
Nói lời xin lỗi từ một góc độ khác, còn dùng lời nàng vừa nói: "Nhưng mà thời tiết thực sự quá lạnh, tôi vội đi nên mặc ít quần áo."
Trác Vi Lan hết lần này tới lần khác bị rơi vào thế.
"À...Vậy...!Chị đắp chăn một lúc đi." Nàng thấy phần cách tay bên dưới tay áo bị tuột của Mạc Sương nổi da gà vì lạnh, cảm thấy lý do này có thể chấp nhận, nhưng thật sự cảm thấy hai người cùng nằm trên một chiếc giường không thoải mái lắm, bĩu môi lấy áo khoác của mình, để lại chăn cho Mạc Sương.
Nhờ phúc của việc linh cảm chợt tới phải làm kịp bản thảo hôm qua, Trác Vi Lan mặc một bộ quần áo bình thường có thể gặp người khác, không phải bộ đồ ngủ không biết vì sao bị cuộn lên như mọi khi, từ trong chăn bò dậy trông cũng không quá thảm hại.
"Em đi rửa mặt."
Nàng thông báo một tiếng, xoay người đi vào phòng tắm, đóng cửa lại mới thở hắt ra một hơi.
Sáng sớm, chuyện gì xảy ra vậy?
Trác Vi Lan vò tóc, bước đi tới trước gương, thấy trong gương sắc mặt mình tiều tụy, âm thầm hối hận vì thức đêm.
Mở vòi nước xả nước lạnh để rửa cho tỉnh táo.
Cô không chỉ chải tóc, còn tìm trong tủ phòng vệ sinh một, tìm phấn với son môi để mình trông có sức sống hơn.
Trác Vi Lan ngắm nghía trong gương, tự cảm giác mình không chật vật như vậy, mở cửa đi ra ngoài.
Mạc Sương đang dựa vào đầu giường xem tin tức sáng sớm, biểu cảm nghiêm túc.
Phía bên phải là chăn chỉ đắp một nửa, một chiếc gối hơn lún cho nàng...!Tư thế thản nhiên gần như không khác gì lúc chưa mất trí nhớ.
Trác Vi Lan bắt gặp cảnh này, suýt nữa thì tưởng Mạc tổng 25 tuổi trở lại, ngây ngẩn mãi không bước lên.
Mạc Sương phát hiện, quay đầu lại nhìn, không tặng bạn một ánh mắt hút hồn, cũng không nói một câu "Tới đây" dịu dàng trầm thấp, thay vào đó là nụ cười tươi tắn, hưng phấn gọi một câu: "Vi Lan, em trở lại rồi."
"..." Trác Vi Lan bị tiếng gọi ngọt ngào này làm cho choáng váng, bình tĩnh một lát mới đáp: "Đúng rồi, chị cũng đi rửa mặt đi."
" Được."
Trác Vi Lan cố ý nhìn động tác xuống giường của Mạc Sương một cái, muốn tìm ra chi tiết giống trước khi mất trí nhớ.
Chưa kịp nhìn cái gì xảy ra, phát hiện một bên tủ trên đầu giường đặt bản thiết kế của mình.
Cô vội vã, xông lên phía trước cầm lấy nó, giấu ở phía sau không để cho Mạc Sương nhìn thấy.
Tầm nhìn của Mạc Sương bị che lại, nghi ngờ nhìn cô: "Vi Lan, em đang làm gì thế?"
"À, em sợ chị ngã." Trác Vi Lan thản nhiên nói dối, rút tay đang đỡ Mạc Sương: "Chị đi chậm một chút, sàn nhà có hơi tởn." Mạc Sương nghe lời, động tác chậm lại.
Trác Vi Lan vui mừng vì lừa được cô, chờ Mạc Sương đi tới cuối giường thì nhanh chóng tìm một ngăn kéo cất đi bản thiết kế.
Giải quyết xong xuôi quay đầu lại, thấy Mạc Sương đang gấp chăn, cẩn thận gấp bốn góc lại, vuốt tất cả nếp nhăn trên giường, vỗ nhẹ gối để vào chính giữa.
"Chị..." Nàng xem thế là đủ rồi: "Hóa ra năm 18 tuổi là như vậy."
Mạc Sương cười