Cho dù trong lòng khó chịu, nhưng Trác Vi Lan cũng biết trường hợp nào nên làm chuyện gì, không có ý định khóc ở công ty.
Nàng tâm phiền ý loạn, được Mạc Sương hứa hẹn muốn đến, thoáng an tâm, hít một hơi lau sạch nước mắt, vịn tường từ từ đứng lên.
Nàng lặng lẽ lắng nghe âm thanh của rừng ở đầu dây bên kia.
Mạc Sương đi xuống lầu, Mạc Sương đóng cửa phòng sách lại, Mạc Sương tìm được trợ lý Trần, dặn dò chuẩn bị xe...
Đây không phải là lần đầu tiên nàng nghe được âm thanh vụn vặt này.
Lúc học đại học nói chuyện yêu thương, nàng và Mạc Sương không cùng khoa, trường học lớn như vậy, lịch học dày đặc khó mà gặp mặt, thường thường sẽ nấu cháo điện thoại, không cần suy nghĩ quá nhiều về đề tài cũng không sợ nhạt nhẽo, nghe tiếng hít thở và tiếng động của đối phương đã hài lòng.
Sau khi tốt nghiệp, Mạc Sương bận rộn, cô vẫn có tính dính người, cơ hội điện thoại vốn đã ít, vừa nghe máy lại không bỏ cúp, nếu điều kiện cho phép, Mạc Sương sẽ nhận điện thoại, giúp nàng bớt buồn chán khi phải chờ đợi một mình.
Một lần đến thành phố B thăm bệnh kia, Mạc Sương đều dùng điện thoại để đồng hành trong toàn bộ hành trình, nghe cô nói đã đi qua mấy cây số, bao nhiêu khúc cua, người dẫn đường lần lượt thông báo các khu vực thay đổi, cách mục tiêu càng ngày càng gần.
Khi đó Trác Vi Lan cảm thấy giọng của Mạc Sương không đủ dịu dàng, thậm chí được xem là qua loa lấy lệ.
Bây giờ cô đứng ở cạnh cửa, khe hở bị gió lạnh thổi tới, gò má lạnh lẽo, mũi tắc nghẽn, nói chuyện đều có chút khó khăn.
Trác Vi Lan hậu tri hậu giác* phát hiện, đây là lần đầu tiên nàng không thoải mái dưới tình huống gọi điện thoại, mà so với lúc ấy Mạc Sương ở bệnh viện tiêm truyền nước yếu ớt, khó chịu và buồn rầu là không đáng nhắc tới.
*là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình không biết, mãi sau mới phát hiện ra.
Nàng bỗng nhiên hơi hiểu được Đàm Thiều Thi nói "Không muốn quan tâm cậu" là có ý gì —— đối với vợ, đối với bạn thân, nàng luôn là một người yêu cầu, hiếm khi làm gì đó vì người khác.
Dường như Mạc Sương chưa bao giờ nói chữ "Mệt" ở trước mặt nàng.
Mỗi lần Đàm Thiều Thi vội phác họa bản thảo cũng vô cùng căng thẳng, dưới mắt thường có hai quầng thâm, lần này không có linh cảm nhưng hiếm khi than phiền.
Liên quan tới Mạc Sương, Trác Vi Lan cảm thấy quá phức tạp khó mà phán xét, nhưng liên quan tới Đàm Thiều Thi, Trác Vi Lan cảm thấy mình là thiếu nợ.
Đàm Thiều Thi vào công ty sớm hơn nàng nửa năm, tốt nghiệp trường hơi kém, dùng thời gian rất lâu để chuẩn bị, trải qua chồng chất lần thi mới thành công, rất xem trọng tiền thưởng và khấu trừ, vô cùng hy vọng mình có thể làm tiếp lâu dài ở công ty.
Nàng thì sao? Có sự quan tâm của bạn cùng thầy Dư Chỉ, có lời nói đỡ của Mạc Sương không biết từ lúc nào, bên ngoài rõ ràng là nhờ vào thân phận người trong nhà của tập đoàn X dễ như trở bàn tay giải quyết công lao và thành tích của gian hàng quảng trường Thiên Tần mới, giao thiếu bản thiết kế một lần cũng không có vấn đề, cho dù không ở lại công ty, nàng có thể thu dọn đồ đạc xoay người trở về nhà, có thể ở trong biệt thự nhỏ ung dung thong thả sống qua ngày và tìm một nơi tiếp theo, hoàn toàn trở thành nghỉ phép.
Trác Vi Lan tỉ mỉ nghĩ đến, nhận ra rằng những gì mình đã nói trước mặt Đàm Thiều Thi có chút thiếu đánh.
Cái gì gọi là "Lần này không có, lần sau bổ sung là được, đừng quá để trong lòng"?
Đây là đứng nói chuyện không đau thắt lưng*.
*nói chuyện thì rất tốt, rất dễ dàng, nhưng hoàn thành công việc lại là một vấn đề khác (thành ngữ).
Trác Vi Lan suy nghĩ thông suốt rồi, nhìn về cánh cửa trên sân thượng đang khép hờ, khẽ thở dài.
"Vi Lan?" Mạc Sương chú ý tới tiếng thở dài này, nhẹ nhàng hỏi: "Nghe được không?"
Trác Vi Lan buồn buồn "ừm" một tiếng, mượn tiếng vang của mở cửa xe đoán được độ tiến triển: "Chị lên xe rồi sao?"
"Ừm, trợ lý Trần lái xe rất nhanh, hai mươi phút nhất định có thể đến."
Nếu là trước kia, Trác Vi Lan nhất định sẽ muốn càng nhanh càng tốt, nhưng hôm nay nghĩ nhiều rồi, phản ứng đầu tiên của nàng là Mạc Sương quen lái xe an toàn, video tai nạn xe cộ kinh khủng lần trước, phản ứng thứ hai là Mạc Sương thay quần áo, khóa phòng sách trong mấy phút ngắn ngủi, xuống lầu nói cô không cần làm cơm tối trước, sau đó tìm được trợ lý Trần, chạy ra khỏi nhà ngồi lên xe, hơi thở hồng hộc.
"Từ từ đi." Trác Vi Lan muốn để bản thân quan tâm một chút: "Buổi chiều 3 giờ em mới đi làm, thời gian vẫn còn sớm."
"Muốn gặp em sớm hơn một chút."
Trong lời nói mang theo tiếng thở dốc, không giả vờ thâm tình, giống như là đang suy nghĩ rồi tự nhiên nói ra lời thật lòng.
Trong lòng Trác Vi Lan ấm áp, khóe môi cong lên, sự lạnh lẽo nơi gò má từ từ hòa tan trong vui sướng, không còn cứng đờ như vậy.
Nàng thở phào, cử động đôi chân đã đứng mỏi nhừ rồi đi vòng qua cánh cửa chật hẹp.
Chỗ này thật sự rất nhỏ, lúc cô nói chuyện còn có tiếng vang yếu ớt, gót giày giẫm ở trên sàn nhà bóng loáng lại càng rõ ràng hơn, không biết chấn động đến nơi nào.
Trác Vi Lan cảm thấy không được tự nhiên, muốn rời khỏi, liếc thấy cánh cửa sân thượng đang khép hờ lại do dự, nói ra sự buồn phiền với Mạc Sương: "Mạc Sương, bạn của em vì chuyện không nộp tác phẩm thiết kế mà buồn phiền, không muốn nói chuyện, phải làm thế nào mới tốt đây?"
"Người bạn lần trước đưa em về nhà sao?"
" Ừm."
"Cô ấy không nộp ra được tác phẩm thì sẽ như thế nào?"
Trác Vi Lan thật sự đúng là không chắc chắn.
Lần trước nàng không nộp ra tác phẩm, vò đầu bức tóc nhiều lần, không ăn không uống trực tiếp khiến mình bị bệnh, sau khi Mạc Sương phát hiện không để cho nàng đi làm, nhốt ở nhà bồi dưỡng cơ thể, Dư Chỉ quan tâm mấy câu, không nói tới một chữ về chuyện bản vẽ thiết kế.
Chờ khi nàng trở lại công ty, hội nghị đã tiến hành rồi, tác phẩm tuyển dụng đã được xác định, tất cả đều đã qua.
Tự mình trải qua vấn đề không thể giải quyết, Trác Vi Lan đánh giá quy trình làm việc—— mặc dù bản thiết kế của bọn họ không nhất định sẽ được công ty áp dụng, nhưng công ty mời nhiều người như vậy, là vì có nhiều sự lựa chọn hơn, một nhà thiết kế vẽ không ra, nhiều lần không cầm ra được tác phẩm khiến người khác hài lòng, không mang đến đơn đặt hàng, cũng chỉ mất đi hiệu quả, trừ phi bản thân có danh tiếng, nếu không khả năng bị thay thế bị sa thải là cực kỳ cao.
"Hoàn cảnh khó khăn." Trác Vi Lan dùng từ ngữ uyển chuyển để hình dung, thở dài: "Em có cần giúp một tay nói tốt với giám đốc hay không?"
Lúc này Mạc Sương nói dứt khoát: "Không cần."
Trác Vi Lan cảm thấy có gì đó không ổn, truy hỏi một câu: "Nếu như giám đốc không phải Dư Chỉ thì sao?"
"Không liên quan đến giám đốc là ai." Mạc Sương thu lại lời từ chối tùy hứng: "Em và bạn là cùng cấp bậc đúng không? Cô ấy có hơi kiêu ngạo, sau khi