Khoảnh khắc khi Trác Vi Lan nhìn thấy tên cô của Mạc Sương, đã có thể tưởng tượng được một tương lai đáng sợ —— Chỉ cần cô của Mạc Sương muốn, chỉ cần có thời gian rảnh, đều có thể tìm tới cửa, nói lải nhải về những câu chuyện mà nàng không thích nghe, tính kế khoa tay múa chân với nàng.
Cuộc sống của nàng được cô chỉ bảo rất nhiều, ngay cả công việc đều không thể may mắn tránh khỏi những khó khăn.
Càng bi thảm hơn là, cô của trước đây là một người bà con mồm mép, thuộc về loại người xen vào chuyện của người khác, cô của bây giờ...!Thành khách hàng của nàng, một "Thượng đế" danh chính ngôn thuận giày vò người khác.
Trác Vi Lan vừa nghĩ đến vẻ mặt cứng đờ, sự vô lý và cái miệng không ngừng lải nhải của cô, cảm thấy tiền đồ vô vọng, thậm chí nàng còn cầm không nổi điện thoại, buông thõng tay ngã ra sau, ngồi phịch ở trên ghế, nhắm mắt lại lúc này an nghỉ.
"Vi Lan?" Mạc Sương vỗ bả vai của nàng: "Sao thế?"
Trác Vi Lan dùng hết sức lực cuối cùng nói một câu: "Giám đốc nói khách hàng định chế* là cô của chị."
*Có nghĩa là thiết kế riêng cho từng khách hàng.
Mạc Sương cau mày: "Thật sao?"
" Ừm..." Trác Vi Lan than thở: "Em cũng hy vọng là trùng hợp trùng tên trùng họ, nhưng...!Dãy số điện thoại của cô, chỉ cần liếc mắt em đã nhận ra được."
Mạc Sương còn kinh ngạc hơn trước: "Tại sao? Em thường xuyên liên lạc với cô sao?"
Trác Vi Lan hừ lạnh: "Nói ra thì rất dài dòng."
Hai năm trước, bà ta và bạn đánh bài chơi lớn, nên nợ một khoản tiền, không dám nói thật với ba Mạc và ông nội bà nội, cũng không muốn mất mặt mượn tiền bạn, nên suy nghĩ cực đoan đi trộm đồ trang sức của bà nội Mạc Sương đi bán, sau khi bị Mạc Sương phát hiện, tự cho mình là thông minh đến trước mặt Trác Vi Lan xin tha.
Trác Vi Lan không chịu nổi bị quấy rối nên điện thoại, cho là có thể yên tĩnh, không nghĩ tới cô tra được điện thoại cố định phòng làm việc của nàng, không ngừng điện thoại tới quấy rầy, ép các đồng nghiệp của nàng rút hết đường dây điện thoại.
Cho tới bây giờ, khi nàng nhìn thấy dãy số điện thoại này, vẫn có thể nhớ đến tiếng chuông liên tục vang lên vào buổi chiều hôm đó.
Câu chuyện dài như vậy, Trác Vi Lan cũng không có sức lực để nói cho Mạc Sương nghe, giống như là bị tủi thân vào hai năm trước, nàng cắn môi, rưng rưng nước mắt nhìn Mạc Sương: "Chị có thể bảo cô đừng định chế hay không?"
Mạc Sương sờ gò má của nàng: "Tôi sẽ thử."
Trác Vi Lan phải cầu cạnh người khác, nên rất ngoan ngoãn, nghiêng đầu cọ vào lòng bàn tay của Mạc Sương: "Khi nào đi nói chuyện?"
"Sáng sớm ngày mai, tôi biết gọi điện thoại với bà ấy sẽ không dễ nói chuyện." Mạc Sương cho thời gian chính xác, nhẹ giọng dỗ dành: "Thời gian cũng trễ rồi, em ngủ trước đi có được không?"
Trong lòng Trác Vi Lan cứ thấp thỏm vì chuyện này, vốn dĩ cũng không buồn ngủ, nhìn chằm chằm vào Mạc Sương không buông: "Ngày mai..."
Mạc Sương nhìn ra ý của nàng: "Bây giờ gọi thử nhé?"
"Ừm!" Trác Vi Lan vội vàng gật đầu: "Lấy điện thoại của chị gọi, như vậy bà ấy cũng không dám không nhận."
Mạc Sương bật cười, làm theo nàng nói.
Bà ta nghe máy rất nhanh, nhưng không quan tâm Mạc Sương, tùy ý ríu rít nói chuyện với người bên cạnh, bảo bọn họ "Chậm một chút", thỉnh thoảng có kích động gào thét "va chạm" "Năm vạn", thì ra là âm thanh giòn giã của mạt chược đánh lên bàn, góp thành âm thanh nền huyên náo.
Trác Vi Lan vừa nghe xong, cũng biết bà ta lại đi đánh bài, thầm nghĩ không ổn—— từ lúc phạm vào sai lầm lớn của lần trước, dưới áp lực của người nhà bà ta đã bỏ đánh bài, bây giờ không những bắt đầu đánh, mà còn không hề kiêng dè nghe điện thoại để cho Mạc Sương nghe thấy, có thể thấy được cô rất tự tin.
Quả nhiên, bà ta đánh bài xong, mới chậm rãi mở miệng, giọng qua loa lấy lệ: "Mạc Sương, sao thế?"
Sắc mặt của Mạc Sương trầm xuống, hạ thấp giọng nghiêm túc hỏi: "Cô đến công ty định chế đồ trang sức của Vi Lan sao?"
"Đúng vậy." Bà ta mỉm cười, nói ra lời không biết xấu hổ: "Không cần cảm ơn cô, người một nhà giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm."
Ai muốn cảm ơn cô!
Trác Vi Lan cắn răng nghiến lợi, quay đầu đi chỗ khác khẽ hừ, Mạc Sương giơ tay lên vỗ lưng an ủi nàng, cố gắng học theo giọng điệu không hợp tình hợp lý của ba mình: "Cô đừng đi, Vi Lan không cần."
"Ây da." Bà ta quái gở kêu lên, châm chọc đáp lại một câu: "Vi Lan không cần, nhưng cô cần, muốn mua hai món đồ trang sức, nhưng không hiểu cách thức, tìm người trong nhà thì có gì sai sao? Cái này cũng bị con mắng à?"
Mạc Sương chưa từng đối mặt trực diện với bộ dạng thay đổi bà ta, nên nhất thời không trả lời được, luống cuống nhìn về phía Trác Vi Lan.
Lần này, đến lượt Trác Vi Lan xoa đầu an ủi cô.
Bà ta là người thích nói chuyện phiếm, không cần bọn họ quan tâm, đùng đùng nói tiếp: "Số tôi khổ, con trai bị người khác hại, bị tạm giam ngồi ở trong đồn, bây giờ mua món đồ còn bị cháu gái nói...!Ây, cuộc sống không có cách nào vượt qua..."
Ngoài miệng thì bà ta kêu gào, nhưng tiếng đánh bài cũng không dừng lại, giả vờ khóc được một nửa thì nói "Va chạm", tràn đầy sức lực, nào có dáng vẻ thê thảm.
"Cô!" Mạc Sương vẫn mờ mịt, nên tức giận hay là nhịn, lạnh giọng cắt ngang lời nói dông dài của bà ta: "Con không chỉ trích đi, con nói là Vi Lan không cần giúp đỡ, nếu cô muốn định chế đồ trang sức, con giới thiệu chỗ giúp cô."
Bà ta tranh cãi: "Ba con giới thiệu công ty của Vi Lan, con lại không cho đi...!Ây, cô không hiểu, hai ba con các người thương lượng đi."
Dứt lời, bà ta lập tức cúp điện thoại.
Trác Vi Lan tức giận, chỉ vào điện thoại vô tội chửi ầm lên: "Bà ta lại dám cúp điện thoại của chúng ta!"
Mạc Sương than thở: "Có ba là chỗ dựa, dĩ nhiên bà ta dám."
Nghe được từ ba, Trác Vi Lan vốn chuẩn bị một bụng oán trách lại không nói ra lời, tức giận ngã trở về trên ghế.
"Vi Lan." Mạc Sương lại không từ bỏ, định bắt tay vào nhưng phương diện khác: "Ở công ty bọn em, nhà thiết kế bị khách hàng chỉ định không thể từ chối sao?"
Trác Vi Lan cười khổ: "Có thể, là nhà thiết kế nhãn hiệu lớn, công ty xin ở lại."
Nàng cười khổ bày tỏ mình không thuộc về thành viên nhà thiết kế nhãn hiệu lớn, Mạc Sương không hỏi nhiều, nghĩ tới nghĩ lui lại chuyển về điểm khởi đầu là hủy bỏ đơn đặt hàng: "Tôi gọi điện thoại nói chuyện với ba."
"Không cần!" Trác Vi Lan vội vàng, trực tiếp cướp lấy điện thoại di động, nhét vào trong ngực không để cho cô lấy: "Vốn dĩ ba chị đã không vừa mắt chị rồi, nghĩ cách nhắm vào công ty, chị lại gọi điện thoại chọc giận ông ấy, sau này sẽ càng không dễ sống!"
Mạc Sương xụ mặt: "Không cần lo lắng cho tôi."
Trước kia, Trác Vi Lan thấy Mạc Sương thu lại nụ cười nghiêm nghị, nhất định sẽ không phản đối, ngoan ngoãn giao điện thoại làm một người vợ dịu dàng, quyết định gì cũng ném cho người khác làm.
Nhưng bây giờ...
Trác Vi Lan không tin Mạc Sương mất đi trí nhớ, mà vẫn kiên quyết bảo vệ điện thoại: "Sao chị biết, mấy năm này ba càng ngày càng tàn nhẫn, nếu nổi giận sẽ rất đáng sợ!"
Với tư cách là một người không có trí nhớ mấy năm này, Mạc Sương không nghĩ ra cách phản bác, yên lặng trong chốc lát, không quá chắc chắn hỏi: "Phải không?"
"Đúng vậy, cho nên..." Trác Vi Lan khẽ cắn răng: "Em thử trước, không được sẽ nói sau!"
——
Trác Vi Lan chỉ phụ trách định chế một lần, khách hàng là chủ tịch của công ty L, nhã nhặn nho nhã, không yêu cầu quá nhiều, hoàn toàn tôn trọng với thiết kế của nàng, tất cả sự thay đổi đều là các chi tiết nhỏ vô hại, theo chiều hướng ý nghĩa mà thôi, sau hai lần đã quyết định phương án và đưa ra nhiều lời khen ngợi sau khi nhận được thành phẩm.
Nếu là Mạc Sương không mất trí nhớ, nếu là ba Mạc nể mặt, thì nàng thật sự cho là mình rất may mắn, rất hiếm gặp một người dễ nói chuyện như vậy.
Lần này, nàng lại gặp được một người hiếm gặp.
cô của Mạc Sương, một người thật sự rất tọc mạch.
Trác Vi Lan ngồi trong phòng tiếp tân của công ty, uống cạn ly trà hơi lạnh thứ ba, nhìn đồng hồ phát hiện lại trôi qua 20 phút, chết lặng gọi cuộc điện thoại thứ 8 để thúc giục.
Cô yêu cầu gặp mặt nói chuyện, cũng đã muộn hơn một tiếng, đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện.
Bởi vì có nhiều dự thảo với giới xã giao, cho nên bà ta là khách quý, được công ty rất coi trọng, giám đốc bảo Trác Vi Lan không cần phải để ý đến những việc khác, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lần này thật tốt.
Trác Vi Lan cười gượng nói được, sáng sớm không làm chuyện gì khác, chuyên tâm chờ bà ta tới, nhàm chán đến mức cả người đều đau nhức cũng không dám than phiền —— nàng thích không khí nơi này, để giữ được việc làm, nàng cần phải ngoan ngoãn nghe lời, đứng cùng chiến tuyến với công ty, xem bà ta như khách quý mà phục vụ.
Cuộc điện thoại thúc giục thứ tám, bà ta cách khoảng nửa phút mới nghe máy.
"Cô đã nói bao nhiêu lần rồi, kẹt xe!" Bà ta nhận điện thoại xong đã không nhịn được qua loa nói: "Con thúc giục cô thì có ích gì, xe phía trước không đi, cô có thể bay qua sao?"
Trác Vi Lan xoa xoa ấn đường: "Thời gian không còn sớm, không bằng hẹn lần sau đi?"
"Tại sao phải hẹn lần sau, cô rất bận rộn!"
Ỷ vào không ai nhìn thấy, Trác Vi Lan liếc mắt, âm thầm chế nhạo ở trong lòng: cô có chuyện gì mà rất bận? Bận đi dạo phố đánh bài, phung phí tiền của nhà họ Mạc sao?
Nàng hít thở xong một vài hơi rồi nén lại cơn tức giận: "Được, cô từ từ đi." Cô hừ lạnh, cúp điện thoại.
Trác Vi Lan thẫn thờ cất điện thoại, bưng ly đi rót nước, khẽ kéo rèm nhìn đồng nghiệp ở bên ngoài.
Các đồng nghiệp đang bởi vì đợt thiết kế tiếp theo mà bận rộn, ngồi xuống xem màn hình, bất động một lúc lâu, bận đến mức trà nguội lạnh ở trong tay cũng không kịp uống một ngụm, lúc bất đắc dĩ đứng lên tìm người, bước chân sẽ tăng nhanh, rất sợ chiếm dùng thời gian sửa lại bản thiết kế.
Nàng không thể đi ra ngoài được, là bởi vì sau khi mình bị cô chỉ định, nên mục tiêu của mình và phần lớn đồng nghiệp đều không giống nhau, nếu nàng ngồi ở vị trí ban đầu, bất kể là thật sự bận rộn hay là giả vờ bận rộn, cũng sẽ khiến người khác không vừa mắt.
Trác Vi Lan nhìn một lúc, nấu xong nước nóng lại ngồi về vị trí cũ, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Mạc Sương: "Chị đang làm gì?"
Mạc Sương trả lời trong giây lát: "Xem video."
"Video gì?"
"Tôi xem camera giám sát và điều khiển, ghi lại hội nghị, báo cáo tin tức..."
Trác Vi Lan suýt chút nữa đã phun một ngụm nước ra ngoài: "Tại sao muốn xem cái này?"
"Học tập làm sao để hù dọa người khác." Mạc Sương gửi biểu cảm đáng thương.
Lúc này Trác Vi Lan đã thông minh, không uống nước, vui vẻ đọc tin nhắn.
"Học được thế nào rồi?"
Mạc Sương gửi biểu cảm khóc: "Không muốn học, trước kia tôi quá hung dữ."
Suy nghĩ lại một lúc, Trác Vi Lan đột nhiên nảy ra ý xấu—— khi đùa giỡn ở trong phòng, nàng cũng từng quay video, nếu như Mạc Sương thấy được, cô có ép tóc nàng giống như lần trước không, che mặt xấu hổ, khó xử?
Nghĩ đến việc nắm toàn bộ tình hình trong tay, lúc chơi đùa với nàng Mạc Sương sẽ có phản ứng này, Trác Vi Lan kích động, đánh chữ cực nhanh nói với Mạc Sương: "Trong máy vi tính của em còn có một số video, trở về sẽ cho chị xem."
Mạc Sương cũng muốn như vậy: "Em nói đúng, tôi đến phòng sách tìm máy vi tính, xem có video nào bình thường hơn không."
Bình thường hơn?
Trác Vi Lan nghĩ lệch rồi, nàng nghĩ trong đầu trước kia Mạc tổng chơi giỏi như vậy, không phải là trong máy vi tính có đoạn phim làm giáo trình sao?
Nàng đang định hỏi rõ, cửa phòng họp mở ra, một người đồng nghiệp khác dẫn cô đi vào.
Trác Vi Lan vội vàng cất điện thoại, tiến lên nghênh đón: "Mời bên này."
"Hừ." Bà ta ghét bỏ dùng khăn tay lau ghế sạch sẽ, dè dặt ngồi xuống: "Xem đi, cô cũng không tới trễ bao nhiêu."
Khóe miệng Trác Vi Lan giật giật, suýt chút nữa run tay mà hắt ly trà nóng vừa pha lên trên mặt của bà ta.
Nàng châm trà rót nước, bà ta không nể mặt, liếc mắt nói: "Không có nước lạnh sao? cô không uống loại trà kém chất lượng như vậy.
Ây da, công ty các người lớn như vậy, sao ngay cả loại trà tốt hơn cũng không nỡ mua?"
Trác Vi Lan