Vợ?
Trác Vi Lan nhìn mặt mày vui vẻ của Mạc Sương thì đã không còn nóng nảy, than thở: "Đừng kêu em là vợ, chờ lát nữa nói ít thôi, đừng cười ngây thơ, không trừng ai đó được thì cứ nghiêm túc lên, hiểu không?"
Mạc Sương không trả lời mà chỉ hỏi: "Lúc trước tôi gọi em là gì?"
"Vi Lan."
Mạc Sương cười: "Người đàn ông kia gọi em là cô Trác...!vậy nguyên tên của em là Trác Vi Lan à."
Cho đến khi Mạc Sương suy đoán như vậy thì Trác Vi Lan mới chợt phản ứng kịp...!từ lúc bắt đầu vào cửa, trong lời nói của nàng không hề có một câu nào liên quan tới tên họ và ly hôn mà lúc lấy giấy ly hôn ra thì quá kích động nên làm cho Mạc Sương khó mà thấy rõ.
Khó trách mặt Mạc Sương ngốc ngốc mà ngọt ngào hôn thân thiết và nhiệt tình gọi mình là "Vợ."
Trước lúc làm xong thủ tục chính thức, Trác Vi Lan không muốn phơi bày chuyện tình cảm ra ánh sáng trước người thân mình ghét, suy nghĩ cô sắp đến thì mím môi đè xuống lời giải thích, lấy giấy ly hôn bỏ lại trong túi xách.
Nàng vừa mới để xong xuôi thì tiếng gõ cửa vừa lúc vang lên.
Trác Vi Lan quay đầu nhìn Mạc Sương.
Mạc Sương vẫn cười, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng: "Sao vậy?"
"Nghiêm túc một chút!" Trác Vi Lan đột nhiên cảm thấy thất bại với sự dặn dò lúc nãy, cắn răng thấp giọng dạy bảo: "Em muốn mở cửa!"
Khóe miệng Mạc Sương rũ xuống, vô cùng tủi thân "Ừm." một tiếng.
Cảm giác thất bại trở thành áy náy, Trác Vi Lan xoa xoa giữa mày, tỉnh táo một chút rồi mở cửa ra, nàng làm ra vẻ mặt ỉu xìu buồn bã qua loa có lệ với người cô đi vào phía trong bệnh viện: "Cô, anh họ, em gái, mọi người tới rồi."
Nàng nhớ rằng cô chưa nói tới chuyện hai con gái của mình nên cố ý gọi như vậy.
"Vi Lan à, lâu rồi không gặp." Người cô cười híp mắt trò chuyện với nàng: "Sao gần đây không về nhà ăn cơm thế."
Trác Vi Lan tránh đường ra cho bọn họ đi vào: "Công việc có hơi bận ạ."
Mạc Sương bưng ngồi ở trên giường, đè sự dặn dò bình tĩnh xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng người khác, nhìn không rõ nghĩ gì nhưng ngược lại làm cho gương mặt đó làm cho người khác chẳng nghĩ tới là mất trí nhớ.
Người cô thật sự là bị hù dọa mà nuốt nước miếng, một lúc cũng không dám tiến lên nên tìm lời mới tiếp tục trò chuyện với Trác Vi Lan: "Ài, sao nhìn con tiều tụy, mệt mỏi thế? Mạc gia chúng ta cũng không phải là không nuôi nổi con, sao phải đi làm cực khổ làm gì chứ?"
Mặc dù công việc bị không ít người nhà họ Mạc chê nhưng Trác Vi Lan nghe được lời này thì biểu cảm vẫn cứng lại, nụ cười có hơi không nhịn được.
Không nuôi nổi! Cho tới hiện tại nàng cũng không cần Mạc Sương nuôi, tuy nhà mẹ có kém hơn gia nghiệp lớn của Mạc gia nhưng cũng là nhà giàu có giáo dưỡng, từ nhỏ đã dạy đạo lý kết hôn không phải dựa vào người nuôi.
Trác Vi Lan không thể làm quen với những lời chỉ dẫn của người cô, cộng thêm mấy ngày gần đây công việc không suôn sẻ, cô lo lắng nhà thiết kế sẽ không giữ giờ bị chọt trúng chỗ đau nên lười cho cô vẻ mặt vui vẻ dối trá, mượn việc đóng cửa xoay người tránh đối mặt.
Một tiếng "Rầm", tiếng đóng cửa lớn vang vọng trong phòng bệnh.
Cô không nghĩ tới nàng sẽ không quan tâm mặt mũi mà đập cửa như vậy nên khẽ nhíu mày, cẩn thận liếc mắt Mạc Sương.
Mạc Sương vẫn là mặt trầm như nước, biểu cảm khó lường.
"Khụ, cô nói là công việc quá mệt mỏi thì nên nghỉ ngơi." Người cô sẽ tìm cho mình bậc thang dưới: "Con xem, Mạc Sương bị thương cần phải có người chăm sóc.
Con xin nghỉ mấy ngày ở cùng với con bé đi, thuận tiện nghỉ mấy ngày."
Trác Vi Lan im lặng, cầm túi xách trên ghế sa lon lên để dành vị trí ngồi cho ba người bọn họ: "Mời ngồi."
"Cảm ơn con nhé." Người cô tự có phương thức xử sự với bộ da mặt dày, không vội vàng ngồi xuống mà nháy mắt với con trai và con gái: "Thẩm Hải, Thẩm Văn, mau tặng quà đi."
Hai người trời sinh mặt đòi nợ nghe lời cô thúc giục mà không tình nguyện bĩu môi, một người để giỏ trái cây còn người nọ thì đưa hoa tươi.
Đương nhiên, giỏ trái cây đặt ở trên bàn uống trà nhỏ, hoa tươi khá gần Trác Vi Lan, tuyệt đối không gần nửa bước với giường bệnh của Mạc Sương.
Trác Vi Lan nhận lấy bó hoa, đi tới cất ở bình hoa đầu giường xong thì thuận thế ngồi ở bên giường, cùng với Mạc Sương nhìn người cô không ổn cục súc, anh họ và em gái ở trên ghế salon ở đằng xa.
Một đường ranh giới vô hình bắt ngang giữa bọn họ.
Người cô mở miệng trước: "Mạc Sương, con có bị thương nặng không?"
Mạc Sương nhớ kỹ dặn dò là ít nói nên lắc đầu.
"Vậy thì tốt rồi, lúc chúng ta nghe con xảy ra tai nạn xe thì rất lo lắng." Người cô thở phào nắm tay con trai nói: "Thẩm Hải cũng rất lo lắng, suốt đường đi nói với cô mãi là con quan trọng như thế nào ở trong công ty, chi nhánh thứ ba của công ty con đang chuẩn bị, hai kỳ bảo cạnh vẫn chưa mở công, thật sự có rất nhiều chuyện cần con tới làm chủ.
Thằng bé rất khâm phục con, tối nào cũng tăng ca ở công ty như con, gần đây mới vừa nghĩ phương án sửa sang tòa nhà phụ của chi nhánh công ty, ngày nào cũng gấp gáp tới nỗi quầng thâm mắt gần đen cả rồi..."
Trác Vi Lan chịu đựng âm thanh ồn ào quanh quẩn bên tai mãi không dứt của người cô, nhìn tới Thẩm Hải đi thăm bệnh nhân mà lối ăn mặc cả người còn sặc sỡ như thế kết hợp với đoạn này cô lại nịnh hót khen con trai mình cố gắng nên biết chuyện gì xảy ra rồi.
Cô muốn Mạc Sương giúp nói chuyện để tranh thủ một vị trí cao tầng ở chi nhánh công ty cho con trai.
Cũng đúng, năm đó người cô lập gia đình cố ý chọn con rể ở rễ rõ ràng phải dùng thân phận người nhà họ Mạc để chia chén canh, mắt thấy trụ sở chính để cho Mạc Sương cầm quyền thì cũng không nói nên lời nhưng dĩ nhiên không chịu buông tha cơ hội chiếm núi làm vui cầm chỗ tốt của chi nhánh công ty.
Nàng thầm mắng một câu "Quả nhiên không yên lòng" rồi lặng lẽ liếc nhìn về phía Mạc Sương.
Mạc Sương vốn dĩ không nghe người cô nói dông dài mà luôn nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt chuyên chú, chỉ là sau khi nghe dặn dò thì không nhìn mà cười ngây thơ.
Trác Vi Lan thoáng yên tâm.
Nhưng mà trong một giây kế tiếp, Mạc Sương đối mặt với tầm mắt của nàng thì môi lại nhếch lên rồi.
Trác Vi Lan cảm thấy không ổn, nhìn dáng vẻ người cô vẫn chưa nói hết lời phải đợi rất lâu thì sợ thời gian dài sẽ bị lộ sự thật mất trí nhớ nên nhắm mắt mở miệng cắt lời: "Cô, cảm ơn cô đã đến thăm nhưng bây giờ Mạc Sương có hơi không thoải mái cần phải nghỉ ngơi thêm.
Thời gian cũng không còn sớm nữa, cô về nhà đi, con chăm sóc ở chỗ này là được rồi."
Cô đang nói thích thú lên não thì đột nhiên bị nàng cắt đứt, tâm trạng tất nhiên là không thật ổn, giọng miễn cưỡng: "Như vậy à...!được rồi, ngày khác chúng ta lại tới, đừng lo lắng chuyện của công ty, Thẩm Hải có thể giúp một tay."
Trác Vi Lan nghĩ đến Mạc Thẩm Hải đã từng ăn chơi đàng đi.ếm phá nhà phá cửa thì xém chút nữa đã trợn trắng mắt.
Mạc Thẩm Hải bị mẹ thúc giục, hắng giọng nói một câu nhạt nhẽo: "Đúng vậy, anh có thể hỗ trợ, em dưỡng bệnh cho khỏe đi."
Bị tất cả mọi người nhìn, Mạc Sương rốt cuộc cũng gật đầu cho mặt mũi.
"Chúng ta đi trước nhé." Người cô hớn hở ra mặt, đứng lên phất tay tỏ ý với Trác Vi Lan: "Không cần tiễn đâu."
Trác Vi Lan cũng sẽ không nhàm chán chạy lên đi đưa.
Người cô ra cửa trước, cơ thể đầy đặn trong chiếc áo choàng dài đang cố hết sức đi ra ngoài, khóe mắt và chân mày đều là nụ cười, em gái họ Mạc Thẩm Văn không giấu được sự háo hức của cô gái nhỏ, trước khi đi trịnh trọng thở phào, bước chân thật nhanh đuối đến trước mặt người cô, bỏ rơi anh Mạc Thẩm Hải bên cạnh.
Trác Vi Lan cứ như vậy mà thấy được biểu cảm của Mạc Thẩm Hải.
Mạc Thẩm Hải nhíu mày nhìn ánh mắt ngập tràn chán ghét của Mạc Sương, lúc em gái vượt qua mình vội vàng lấy tay che mặt và che lại