Thấy được chứng cứ, Trác Vi Lan bắt đầu cẩn thận nhớ lại những gì đã xảy ra vào tối hôm qua.
Nàng ôm Mạc Sương an ủi, nửa mê nửa tỉnh, cảm thấy có thứ gì ở bên cạnh cọ tới cọ lui, đẩy ra thì lập tức biến mất, một lát sau lại quấn tới dây dưa.
Kiểu quấy rầy dịu dàng mà kiềm chế, mỗi một nơi khóe môi mơn trớn đều vô cùng lưu luyến, đợi khi nàng khó chịu nghiêng đầu, sẽ chậm rãi chuyển qua làn da lạnh lẽo lộ ra bên ngoài chăn, vừa là dỗ dành cũng là câu dẫn.
Một phần lý trí cuối cùng được lưu lại khiến Trác Vi Lan mở mắt ra, không nhìn thấy được người chuyên trêu chọc "Quấy rầy", cũng không còn thổi khí khẽ cắn đùa giỡn, nàng nhìn thấy Mạc Sương co lại vùi vào trong ngực, bên tai nàng chỉ có tiếng khóc thút thít đáng thương.
Nào có cái gì quấy rầy? Là nàng ngủ đến hồ đồ rồi.
Nàng vuốt tóc Mạc Sương, lại nhắm mắt lại.
Không chống cự nổi cơn buồn ngủ đang cuộn trào mãnh liệt, Trác Vi Lan ngủ, mơ một giấc mơ vô cùng đẹp và chân thật —— nàng đi đến một nơi sương mù mờ mịt, bị đám mây xốp vờn quanh, cùng với gió thổi lúc cao lúc thấp, không phân rõ lạnh nóng.
Bây giờ, rốt cuộc nàng cũng đã hiểu rõ tại sao mình lại có cảm giác kỳ diệu như vậy.
Trác Vi Lan sờ dấu vết trên người, trợn mắt nhìn vào gương một lúc lâu, cả người run rẩy, không biết là vì lạnh hay là tức giận.
Quả nhiên, bạn học Mạc cũng là một người được voi đòi tiên, còn khôn khéo chọn nơi mà nàng không nhìn thấy!
Trác Vi Lan đen mặt, lại kiểm tra bản thân và nhớ lại một lần, phát hiện lá gan của bạn học Mạc cũng không lớn đến mức hoàn toàn tiền trảm hậu tấu, nàng hơi bớt giận, miễn cưỡng tỉnh táo thay quần áo xong, sải bước xuống dưới lầu.
Trong phòng khách, Mạc Sương đang ngồi ở trên ghế salon chờ đợi, thấy nàng xuống lầu thì lập tức thẳng người ngồi ngay ngắn, làm tôn lên biểu cảm mỉm cười ở trên mặt, tương xứng với hai chữ "Khôn ngoan".
Cuối cùng Trác Vi Lan cũng biết tất cả đều là biểu hiện giả dối.
"Mạc Sương!" Trác Vi Lan tức giận đi tới bên cạnh, chỉ vào Mạc Sương hỏi tội: "Tối hôm qua chị..."
Nàng vừa nói được câu đầu, Mạc Sương đã lập tức thu lại nụ cười cụp mắt, vô cùng hiu quạnh.
Lời đến khóe miệng của Trác Vi Lan lại mắc kẹt, khí thế yếu đi: "Chạm vào em làm gì..."
Chỉ trích mềm mại, lại mang theo một chút mùi vị nũng nịu giận dữ oán trách.
"Xin lỗi." Mạc Sương thừa nhận, giọng nói nhẹ nhàng: "Tôi chỉ muốn ở gần em hơn."
Trác Vi Lan cảm thấy những lời này của Mạc Sương giống như là đang cù lét, hơn nữa lại chọn đầu quả tim mềm yếu nhất mẫn cảm nhất của nàng, nhìn Mạc Sương nắm chặt đầu ngón tay, mím môi, nàng nuốt xuống những câu hỏi không cần thiết.
Vốn dĩ nàng nghĩ là, Mạc Sương trở nên gian xảo như vậy, có phải đã khôi phục trí nhớ hay không.
Nhưng, Trác Vi Lan không hỏi ra lời, tự mình suy nghĩ rõ ràng—— Trước kia với tính cách tàn nhẫn của Mạc Sương ăn thịt người sẽ không nhả xương, sao nàng có thể mặc quần áo tỉnh lại, còn cách một khoảng thời gian lâu như vậy mới phát hiện ra không đúng.
Hơn nữa, giấc mơ ngày hôm qua của nàng đã đổi thành trải nghiệm thực tế, cũng đúng...!dò xét hơi khó khăn, thân mật một chút thì thân mật một chút, suy cho cùng cũng không có khoảng cách.
"Sau này không được phép như vậy." Trác Vi Lan cắn răng, đặt một bậc thang để đi xuống với lý do chính đáng: "Em đi làm đây."
Mạc Sương nhanh chóng đứng lên: "Tôi đưa em đi."
Trác Vi Lan liếc nhìn biểu cảm kiên định của Mạc Sương, lười từ chối—— từ chối thì thế nào? Ví dụ như chuyện tối ngày hôm qua, nàng đẩy bao nhiêu lần, có thể khiến Mạc Sương dừng lại chút nào sao?
Ngồi lên xe, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới Mạc Sương, Mạc Sương xoay người lại lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nàng.
Trác Vi Lan nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Mạc Sương từ hình ảnh phản chiếu trong cửa kính xe, âm thầm than thở: Dáng vẻ bé cưng bán manh giả vờ ngoan ngoãn này, nếu Mạc tổng có trí nhớ thì tuyệt đối sẽ không thể dùng vẻ mặt này.
"Này." Nàng suy nghĩ một lúc, quyết định dặn dò bạn học Mạc nhiều thêm: "Hôm nay dượng muốn tới, chị...!Nhất định phải kiên định hơn, đừng để ông ấy dẫn Thẩm Văn đi."
Mạc Sương trịnh trọng gật đầu: "Được."
"Còn có chính là...!Chị có ý kiến gì với định chế* không? Em liên tục nhiều lần dùng "Khách hàng hẹn bàn chuyện" làm lý do xin nghỉ, nên phải mang ra một số trái cây khô để nhóm thảo luận."
*Có nghĩa là thiết kế riêng cho từng khách hàng.
Bởi vì lúc đón Mạc Thẩm Văn tan học đã nói với Mạc Sương "Ước mơ và thực tế", nhắc tới đề tài này Trác Vi Lan hơi lúng túng, nhưng khi nghĩ đến cảnh tượng mình phải đối mặt với giám đốc với hai bàn tay trống rỗng hoặc một kế hoạch giả thì nàng lại cảm thấy chút lúng túng của bây giờ không tính là gì, suy nghĩ một lúc lâu, làm thảo luận không tồn tại lần trước, hỏi Mạc Sương cho một ý tưởng ban đầu.
Mạc Sương cau mày: "Khách hàng của bọn em một hai lần đã xác định yêu cầu rồi sao?"
"Ít nhất là bọn họ sẽ không đến mức ngay cả mình muốn gì cũng không biết." Trác Vi Lan ấn ấn đường: "Còn nữa, trong mắt người ngoài, mỗi một lần em xin nghỉ đều là vì giao tiếp với "khách hàng định chế", không chỉ một hai lần."
Mạc Sương cụp mắt: "Xin lỗi, gây phiền toái cho em rồi."
"Em không phải trách chị...!Em chỉ là hỏi yêu cầu của chị." Trác Vi Lan vừa nhìn thấy Mạc Sương giả vờ đáng thương, vốn không kịp suy nghĩ kỹ đã mềm lòng.
Mạc Sương thật sự đưa ra yêu cầu.
"Tôi chưa nghĩ ra, em có thể tiếp tục thảo luận với tôi mấy lần nữa không?"
"..." Sự mềm lòng của Trác Vi Lan đến đây đã chấm dứt, nàng hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ mới miễn cưỡng không mắng ra: "Không thể."
Mạc Sương hiểu đạo lý phải có chừng mực, im miệng không làm phiền nàng nữa.
Đến dưới lầu công ty, Trác Vi Lan không hề lưu luyến đã mở cửa xuống xe, cuối cùng cảnh cáo một câu: "Lúc nghỉ trưa không được phép đến tìm em!"
" Được." Mạc Sương ngẩng đầu nhìn nàng, ngoan ngoãn đồng ý.
Trác Vi Lan không nhịn được, vươn tay xoa đầu cô.
Nếu là trước kia, tóc của Mạc Sương bị xoa loạn thành như vậy, nhất định cô sẽ trầm mặt xuống giáo huấn một câu "Đừng lộn xộn".
Nhưng bây giờ...
"Có muốn ôm một cái nữa không?" Mạc Sương chớp mắt dang hai tay, tiến hành bán manh đến cùng.
Trác Vi Lan lập tức nhớ lại cái ôm an ủi của ngày hôm qua đã biến chất, nàng hừ lạnh: "Không muốn!"
" Được." Mạc Sương co được dãn được, bị từ chối cũng không giận, thu lại cánh tay đang giơ ở giữa không trung: "Buổi tối gặp."
Không đưa tay đánh người tươi cười, Trác Vi Lan bất đắc dĩ nói một câu: "Buổi tối gặp."
Lần này nói lời từ biệt, không có ôm không có hôn, chỉ có Mạc Sương vẫy tay ở phía xa.
Từ hình ảnh phản chiếu trong kính Trác Vi Lan đã nhìn thấy ánh mắt nhìn theo vô cùng kiên nhẫn của Mạc Sương, luôn cảm thấy nếu bản thân không đáp lại sẽ trở thành một người không có lương tâm một người cặn bã, đến cửa cao ốc nàng dừng lại, quay đầu nhìn lại.
Mạc Sương nở nụ cười, gương mặt dịu dàng giống như ánh nắng sáng sớm.
Trác Vi Lan bất giác cong môi mỉm cười, vẫy tay đáp lại.
——
Trong công ty vẫn luôn bận rộn hỗn loạn.
Mùa xuân và lễ tình nhân đúng lúc đụng phải lượng tiêu thụ thời kỳ vàng son, bộ phận thiết kế là quan trọng nhất trong việc chuẩn bị sản phẩm mới, đột nhiên xuất hiện, khách hàng định chế liên tục thay đổi chủ ý đã lùi về vị trí thứ hai.
Trác Vi Lan quan sát một lúc, cũng không vội chắc chắn cái gọi là ý tưởng ban đầu, nên dùng sáng ý nhẫn cưới của mình bổ sung cho đủ số lượng.
Nàng trưng cầu ý kiến và nhận được sự đồng ý của giám đốc, tranh thủ đuổi theo tiến độ kế hoạch của các đồng nghiệp, sau đó phát hiện giống như năm trước, kiểu dáng mới không có quá nhiều cá tính hóa và sáng ý, dựa theo thịnh hành của thị trường, những thương hiệu khác đều dùng hàng hóa cùng chất lượng để kiếm tiền nhanh.
Thiết kế trước kia được Trác Vi Lan chọn, thuộc về những thử nghiệm mới trong mỗi chủ đề, chỉ trong thời gian bán chạy mới có thể nâng cao địa vị trở thành phong cách chính, cho dù như vậy, thì trọng tâm bán của quảng cáo cũng là nguyên liệu khan hiếm và bảo toàn giá trị.
Đây xem như là tình huống tốt nhất, những thiết kế được chọn khác, nàng cũng không thích, chỉ là trong thời kỳ linh cảm cạn kiệt bị ép buộc đi quan sát thị trường, để tăng thêm sự ưa thích và gom góp ra sản phẩm.
Trác Vi Lan rất thất vọng khi sản phẩm sau được công ty công nhận hơn sản phẩm trước.
Dĩ nhiên, cũng phải được thị trường công nhận, phần lớn người tiêu thụ đều thích thứ như vậy, nên càng ít người có thể vượt qua hàm lượng vàng bạc và kim cương mà nhìn vào thiết kế.
Ở trong hội nghị, Trác Vi Lan chết lặng nhìn bản thảo thiết kế dưới sự cố gắng của mọi người càng ngày càng xa kiểu dáng mới, sự không cam lòng được đè ép ở trong đáy lòng rất lâu lại trỗi dậy.
Là bởi vì Mạc Sương đề cập tới, hay là bởi vì nàng cũng không chịu đựng nổi nữa?
Trác Vi Lan rơi vào trầm tư.
Sau khi tan họp, nàng ngẩn ngơ cầm tài liệu về chỗ ngồi tiếp tục ngẩn người, bị giám đốc gọi đến phòng làm việc.
Trác Vi Lan lập tức tỉnh táo trở lại, làm ra một dáng vẻ cần cù chăm chỉ trung thành chờ lãnh đạo lên tiếng.
"Vi Lan." Giám đốc Dư Chỉ luôn mang theo nụ cười, giọng nói dịu dàng giống như là đang nói chuyện phiếm với người khác: "Em đừng căng thẳng, tôi chỉ là tán gẫu với em mấy câu."
Tán gẫu?
Tán gẫu lần trước, Dư Chỉ bày tỏ sự tán thưởng với thiết kế lần này của nàng, sau đó chỉ ra hiện trạng lúng túng "Lượng tiêu thụ của vòng chân có hạn ", tán gẫu lần trước trước, Dư Chỉ uyển chuyển nói với nàng kiểu dáng chính cần phải bỏ đi một chi tiết nào đó mà nàng rất thích, tán gẫu lần trước trước trước, Dư Chỉ cẩn thận hỏi nàng, hành động đưa về nhà có phải đã khiến Mạc Sương rất để ý hay không.
Mỗi một lần tán gẫu, Trác Vi Lan cũng sẽ cảm thấy khó chịu và phiền muộn.
Nàng đã không tin cách nói này rồi.
"Chị có gì muốn nói thì cứ nói thẳng." Thời gian quá không khéo, khi Trác Vi Lan đang nghi ngờ con đường mình đi có chính xác hay không, không có tâm tư vòng tới vòng lui với Dư Chỉ, trực tiếp hỏi.
Dư Chỉ gật đầu: "Dường như gần đây trạng thái của em không tốt lắm."
" Ừm...!Chuyện trong nhà quá nhiều." Trác Vi Lan thở dài.
"Có muốn nghỉ ngơi một lúc hay không?"
Trác Vi Lan sửng sốt.
Trước khi họp, nàng tìm Dư Chỉ nói tình hình định chế, hy vọng có thể trì hoãn tờ đơn để làm việc cùng các đồng nghiệp, Dư Chỉ cũng nói những lời này.
Lúc ấy, nàng cảm thấy là cấp trên quan tâm, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, phát hiện không đúng.
Với tính cách nóng nảy của Trác Vi Lan, nàng không kiên nhẫn, lập tức lên tiếng hỏi: "Có phải các đồng nghiệp...!Có ý kiến với em không?"
"Không có." Dư Chỉ kinh ngạc: "Sao em có thể nghĩ như vậy?"
Trác Vi Lan quá bất an, không khỏi thay đổi xưng hô, muốn dùng tình bạn riêng tư nói thật một câu: "Đàn chị, chị không nói, tôi cũng có thể cảm nhận được...!Một người không nộp ra bản thảo, khi các đồng nghiệp đang bận rộn đến mức tăng ca thì nhân viên xin nghỉ trở về nhà, bản thân em cũng thấy không vừa mắt."
Dư Chỉ than thở dài: "Vi Lan, nếu quả thật em nghĩ như vậy, thì thực sự em nên nghỉ ngơi một lúc."
"Thật sao?" Trác Vi Lan ủ rũ.
"Không phải tôi cân nhắc từ góc độ của công ty, mà là với tư cách là một người bạn khuyên em một câu.
" Dư Chỉ vỗ vai nàng, nhẹ giọng nói: "Em luôn nghĩ làm sao để người khác hài lòng, dùng áp lực không ngừng bức ép mình, thường thì sẽ hoàn toàn ngược lại."
Trác Vi Lan mím môi, hỏi ra câu hỏi nàng đã giấu ở trong đáy lòng:"Đàn chị, chị...!Sao chị có thể điều chỉnh tâm trạng để thiết kế của mình thích ứng với hoàn cảnh của thị trường?"
Dư Chỉ yên lặng trong chốc lát rồi mới đáp: "Tôi đã rất lâu không vẽ bản thảo thiết kế rồi."
Sự lo lắng ở trong lòng của Trác Vi Lan đã lập tức tiêu tan, trống rỗng, dường như ngọn lửa không cam lòng nóng nảy vừa rồi đã bị dội nước lạnh đến tàn lụi, chỉ để lại một làn khói xanh biến mất theo gió, mang theo mùi đốt cháy khó ngửi.
"Vi Lan, trước kia em tăng ca không có nghỉ bù, cộng thêm kỳ nghỉ tết...!Gần như có một tháng." Dư Chỉ với tư cách