Lúc tốt nghiệp, bạn học mỗi người một hướng, Trác Vi Lan may mắn hơn, có kinh nghiệm từng đạt giải thưởng và sự hỗ trợ của gia đình, tìm công việc không mấy khó khăn, đi du học cũng đủ sức, có thể thoải mái theo đuổi giấc mơ.
Nhưng, cô vừa nghĩ tới Mạc Sương liền cảm thấy theo đuổi không nổi.
Mạc Sương cũng từng nghĩ tới chuyện du học, trường học lí tưởng không cùng quốc gia với cô.
Trước tình huống này, Mạc Sương sớm đã có chủ ý rồi, Trác Vi Lan muốn vợ không đi thì tôi cũng không đi, cô không thể chịu đựng được cuộc sống mà không gặp Mạc Sương ba ngày liên tiếp, còn thêm nghe rất nhiều lời nói không yên tâm từ cha mẹ "Bên ngoài rất nguy hiểm, ở nhà cho an toàn", mấy lời khuyên "mời thầy dạy về nhà, tự mình thực hành, con ở trong nước đi thực tập cũng có thể thiết kế tác phẩm", nghĩ đi nghĩ lại, cũng từ bỏ suy nghĩ đi du học.
Điều dở khóc dở cười là, sau khi cô từ bỏ, vẫn sống những ngày khó gặp được Mạc Sương.
Ở nhà đợi Mạc Sương không biết bao nhiêu lần, Trác Vi Lan trở nên phiền muộn, nghĩ lại quyết định lúc trước.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô có lúc cũng cảm thấy từ bỏ du học là một quyết định sai lầm.
Chẳng qua là, cô biết bản thân lười biếng, khuyết điểm được chiều chuộng, có thể tưởng tượng ở nước ngoài không giống như ở trong nước có thể thoải mái dựa vào hai cây đại thụ là Mạc gia và Trác gia.
Nhưng cô cũng không hối hận gì nhiều, thậm chí còn chỉ vào Mạc Sương an ủi bản thân...xem xem, vợ cô cũng không đi du học.
Thời gian lâu ngày, cô tận mắt nhìn thấy rất nhiều tiền bối về nước làm việc với kinh nghiệm du học không phải kinh thiên động địa như cô tưởng tượng, cảm thấy chuyện du học có hay không cũng được.
Trác Vi Lan bây giờ nghĩ lại, hận không thể tự vả cho mình hai bạt tai.
Sao cô không nhìn mấy người thành công? Không nói Mễ Thẩm, Lạc Vi Ninh, thầy giáo, những nhà thiết kế cũng có chút danh tiếng đó thật giỏi đúng không? Tại sao cứ nhìn chằm chằm vào mấy người không thành công chứ!
Cách vài năm, Trác Vi Lan lại nghĩ tới tư tưởng du học, mang theo những ân oán cũ, hận không thể chuẩn bị ngay khi công ty F vừa ra mắt, sau đó cô bị Mạc Sương ngăn cản rồi.
Trước khi tốt nghiệp, bọn họ đã thảo luận qua vấn đề du học, Trác Vi Lan đương nhiên cho rằng chuyện hai người cùng du học ở một nơi là không thực tế, đề nghị tự mình đi, ích kỉ đưa ra lí do "Em lúc đầu là vì chị mới từ bỏ."
Mạc Sương im lặng không nói gì.
Trong xe quá im lặng, Trác Vi Lan cảm thấy không khí rất áp lực, đưa tay chạm vào cánh tay Mạc Sương "Mạc Sương...chị nghĩ thế nào?"
Mạc Sương liếc nhìn cô, nhưng vẫn nắm lấy tay cô "Chị không yên tâm."
"Chị không cần lo cho em" Trác Vi Lan lập tức bảo đảm "Em có thể chăm sóc tốt cho bản thân.
Hơn nữa, thời gian học chỉ có một năm, em rất nhanh đã trở về rồi, đến lúc đó chúng ta lại có thể ngày ngày bên nhau rồi."
Cô nói ra thật dễ dàng, Mạc Sương ngược lại cảm thấy không yên tâm, trong lòng thầm nghĩ "Nếu như ở đó có thể tìm được công việc muốn làm, em có để cho chị đi cùng không?"
Không biết tại sao, Trác Vi Lan nhớ tới ủy thác buổi đấu giá, cha cô là người âm thầm bỏ ra 3 tỉ để ủng hộ cô.
Cô thực ra đang tức giận, chỉ là đang chuyên tâm nghĩ tới việc du học, tạm thời nhẫn nhịn không để bản thân phát hỏa.
Mạc Sương nhắc nhở, cô cảm thấy bên tai lại vang lên lời cằn nhằn của cha mẹ, trong giọng điệu của Mạc Sương giống như đang dỗ dành trẻ con vậy, trong lòng khó chịu "Chị là muốn mượn cớ chăm sóc em để cùng đi."
Mạc Sương nghe xong trong lòng khó chịu, chau mày, "Em nghĩ tới du học, có phải là vì lần đấu giá thôi thúc không?"
"Ừm." Trác Vi Lan thừa nhận, nhưng không nói về cuộc đấu giá, là một mặt khác thôi thúc "Các nhà thiết kế khác đều có một lí lịch rất dài, rất đẹp mà.
Em thì sao? Viết một trường học trong nước, viết thêm từng đạt được giải thưởng thì hết rồi, rất đơn giản đến mức mất mặt trước người khác."
"Bọn em không phải dùng tác phẩm để nói chuyện với nhau sao?"
Trác Vi Lan liếc mắt "Em phải nói thẳng sao?"
Mạc Sương cười "Giữa chúng ta có gì không thể nói thẳng sao?"
"Chỉ cần ở trong nước, chị sẽ luôn tìm cách chăm sóc cho em." Trác Vi Lan hừ một tiếng "Đến nước ngoài, nhiều nhất chị chỉ có thể tìm một người thân thích chăm sóc cho em? Chuyện xin học em chỉ có thể dựa vào bản thân, chị không giúp gì được."
"Em muốn chứng minh bản thân sao?"
"Có lí do giải thích cho điều này." Trác Vi Lan nói đơn giản "Còn muốn đi ra ngoài xem xem, mở rộng tầm nhìn, nâng cao kiến thức, em cả ngày chỉ ở trong thành phố này, đi du lịch cũng hơn nửa thời gian là ở bên cạnh chị rồi, cứ tiếp tục như vậy, cảm hứng của em sẽ sớm cạn kiệt mất."
"Vì vậy em nhất định phải rời khỏi chị sao?" Mạc Sương ấm ức hỏi.
Trác Vi Lan xua tay "Không phải, chỉ là em không muốn vì em mà chị phải tự thỏa hiệp, làm điều bản thân không thích mà thôi."
"Chị ở bên cạnh em rất hạnh phúc."
"Đừng kì kèo mấy chuyện này với em." Trác Vi Lan vươn tay ngăn lại ánh mắt đáng thương và cái miệng giỏi nịnh người khác của Mạc Sương.
"Ba năm trước, em cũng nghĩ như thế này, bây giờ đã hối hận rồi."
Cũng có thể là không tiện, hoặc là hiểu được quyết tâm của cô, Mạc Sương không lại gần cô, ngoan ngoãn ngồi im nghe cô nói hết.
Trác Vi Lan khó hiểu, nghiêng đầu nhìn.
Mạc Sương chắp tay ôm đầu, ánh mắt nhìn về phía trước, mặt không chút biểu cảm.
"Mạc Sương?" Trác Vi Lan hiếm khi thấy biểu cảm như vậy của Mạc Sương, "Chị..."
Mạc Sương chừng mắt nhìn cô, tức giận nói "Chị đang tức giận."
Đối mặt với biểu cảm khuôn mặt thay đổi của vợ, Trác Vi Lan sững sờ, không thể tin được lời nói tức giận vừa rồi là thốt ra từ miệng của Mạc Sương.
"Em hối hận rồi." Mạc Sương không nhịn được nóng nảy, trách móc cô "Em muốn bỏ rơi chị."
...bỏ rơi?
Trác Vi Lan cho rằng lời nói này có hơi nghiêm trọng, vội vàng giải thích "Không phải đâu, em chỉ là muốn đi du học, sau khi học xong em sẽ quay lại..."
"Hừ." Cô nói đạo lý, ngược lại Mạc Sương tính khí như trẻ con, lạnh lùng quay đầu nhìn đi hướng khác.
Đây đây đây...vẫn là cái người mọi lúc đều bình tĩnh phân tích, Mạc Sương giải quyết mọi vấn đề sao?
Trác Vi Lan hoảng rồi, với kinh nghiệm của cô định nghiêm túc nói chuyện thực tế khách quan, không ngờ rằng sau một năm khủng hoảng tính khí của Mạc Sương thay đổi nhiều như vậy, đã trở thành bạn học Mạc một khi không lấy được kẹo liền nổi giận rồi.
"Mạc Sương..." Trác Vi Lan cẩn thận chọc vợ "Em thật sự là không có bỏ rơi chị."
Mạc Sương âm thầm thay đổi chỗ ngồi, cách xa cô một chút.
Trác Vi Lan không từ bỏ nghiêng người về phía Mạc Sương, ôm chặt "Này! Nghe em nói đi mà."
"Không nghe." Mạc Sương hậm hực nói.
"Đây là âm mưu huyết cẩu lúc tám giờ sao?" Trác Vi Lan dở khóc dở cười, nhìn Mạc Sương mặt hằm mím chặt môi, bỏ qua sĩ diện cúi xuống hôn một cái, "Ngoan nào, ngừng một lát, nói chút lí lẽ đi..."
Mạc Sương quay đầu không vừa ý, "Em bỏ rơi tôi mà còn có lí lẽ gì sao?"
"Em..." Trác Vi Lan bị Mạc Sương làm loạn, tâm tính rối bời rồi, thật sự không biết bắt đầu nói từ đâu.
Cô đang hoảng loạn, Mạc Sương thì rất tỉnh táo, gỡ cánh tay đang ôm của cô ra, giận dỗi quay lưng lại từ chối.
Khoảng cách gần hơn, Trác Vi Lan ngửi được mùi trên người Mạc Sương.
Mạc Sương đã tắm rồi mới tới đón cô, có vẻ rất vội vàng, không có xức nước hoa, trên người chỉ có mùi hoa thoang thoảng của sữa tắm ở nhà.
Ngửi thấy mùi này, cô có thể nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng ấm áp, cùng nhau dựa vào đầu giường nói chuyện, cuộn mình trong chăn lăn qua lăn lại, lúc ôm lấy nhau cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và mồ hôi kết hợp lại với nhau, rất mạnh, như là thấm tới tận xương tủy vậy.
Vậy mà, bây giờ chỉ có một cô vợ thay đổi ủ dũ, giận dỗi, không biết dỗ dành người khác, làm tâm trạng lo lắng.
Trác Vi Lan còn đang sững sờ, liếc mắt nhìn ra bên ngoài, phát hiện quang cảnh bên ngoài biến thành công viên nhỏ gần nhà rồi.
Cô lặng lẽ nhìn bác Trương đang nghiêm túc lái xe, lại thở dài.
Đợi đến khi, nghĩ xem có chuyện gì đóng cửa mới nói.
Cùng lắm là dùng mỹ nhân kế thôi.
Yêu đương kết hôn nhiều năm, Trác Vi Lan hiểu rõ tính khí của Mạc Sương, vài lần tranh chấp hiếm hoi đều là cô nũng nịu, nhõng nhẽo đáng yêu, rồi Mạc Sương nghĩ thông suốt là kết thúc.
Cô cho rằng Mạc Sương là người hợp lý, bây giờ có vài phản ứng bất thường trong lúc tức giận như thế này, qua một lúc nghĩ thông suốt du học không phải là bỏ rơi, sẽ cùng cô bàn bạc những kế hoạch trong tương lai.
Vì để lái xe an toàn, Trác Vi Lan ngồi lại, nghĩ tới việc một lát mở vài cúc áo để dỗ dành người ta.
Mười phút sau, bác Trương dừng xe trước sân, Mạc Sương một lời không nói mở cửa xe bước xuống, bước nhanh về phía trước, còn nhớ thuận tay cầm túi văn kiện cho cô.
Nhìn thấy dáng vẻ này, Trác Vi Lan mừng thầm, cảm thấy cơn tức giận của Mạc Sương có vẻ đã giảm đi một chút, không vội vàng mang giày cao gót đuổi theo Mạc Sương, chậm rãi bước xuống con đường đá nhỏ, thưởng thức hoa mới nở.
Tâm trạng vui vẻ của cô không được bao lâu.
Trác Vi Lan vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Mạc Sương ném túi văn kiện của cô ngay cửa, miệng há hốc, cầm lên phủi bụi, ôm đi lên trên lầu.
Cửa phòng ngủ mở, Mạc Sương đang ngồi trên đầu giường bấm điện thoại, không chơi trò khóa cửa không gặp ai.
Trác Vi Lan đóng cửa lại, từ từ lại gần, khi đôi mắt không vui kia liếc nhìn qua, liền ngọt ngào kêu một tiếng "Vợ ơi."
Mạc Sương không hề nhúc nhích, mắt rũ xuống nghiêm nghị, tiếp tục dán mắt vào điện thoại như cô không hề tồn tại.
Trác Vi Lan không bỏ cuộc, bỏ cái túi xuống, cởi cúc áo ngoài để lộ chiếc váy mỏng manh ở bên trong, cầm lấy cánh tay của Mạc Sương lay nhẹ "Chị không để ý đến em rồi sao?"
"Ừm." Mạc Sương quả nhiên trả lời rồi.
"Đây không phải có để ý rồi sao."
Mạc Sương không nói không rằng liếc mắt nhìn cô.
Trác Vi Lan đã thấy biểu cảm này mấy lần.
Mỗi lần Mạc Thẩm Văn làm loạn không nghe lời, làm cô nói không nên lời, Mạc Sương sẽ luôn là lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái, không cần nói nặng lời, liền có thể làm chủ tình thế, làm cho Mạc Thẩm Văn im miệng lại.
Cô là người ngoài cuộc, lúc đó còn khinh thường Mạc Thẩm Văn đầu hàng quá nhanh, giờ tới mình cô mới biết ánh mắt Mạc Sương như dao đang kề cổ mình, không cần phải làm thật, cũng có thể làm người khác sợ hãi lạnh sống lưng.
Trác Vi Lan âm thầm rút tay về, không dám lay cũng không dám nói gì sợ Mạc Sương như đổ thêm dầu vào lửa.
Mạc Sương thực sự không muốn nói chuyện với cô, dành hết tâm trí bấm điện thoại làm việc của mình.
Khẽ liếc mắt nhìn, Trác Vi Lan nhìn thấy một bức tranh lớn, trên đầu có dòng chữ nhìn quen thuộc, làm cô ngờ ngợ nhận ra là có liên quan đến bài báo du học về thiết kế trang sức.
Mạc Sương rất nhanh, bấm về màn hình chủ, bay giờ đang xem kinh nghiệm của một số người, đa số đều cho rằng kết quả của khóa học ngắn hạn là chương trình học quá nặng, đến mức khiến họ ngột thở, cho dù là gia đình có điều kiện cũng không có thời gian về nước thăm người thân.
"Mạc Sương..." Mạc Sương nghĩ tới những ngày trong một năm không được gặp vợ cũng rất buồn "Một năm rất nhanh thôi.
Bây giờ internet phát triển như vậy, chúng ta có thể gọi điện video cho nhau."
"Hừ." Câu trả lời của Mạc Sương là một giọng hừ mũi.
Trác Vi Lan nghe trong giọng nói có chút run rẩy, trong lòng rất đau khổ, nghĩ rằng nên để Mạc Sương một mình một lát, trước khi đi ra còn nói một câu xui xẻo "Em còn chưa quyết định là có thể đi hay không nữa."
"Lừa gạt." Mạc Sương càng tức giận "Em nhất định có thể đi!"
Rõ ràng đối phương đang tức giận, Trác Vi Lan sững sờ nhận ra sự tin tưởng sau lời nói, trong lòng thấy rất ấm áp, "Chị tin tưởng em vậy sao?"
Mạc Sương mím chặt môi, giọng điệu bình tĩnh, vẫn trưng ra bộ mặt không vui vẻ nói với cô một tin tốt "Ở đây nói kinh nghiệm công việc, từng đạt qua giải thưởng, em có thực lực, chuẩn bị kĩ một chút nhất định có thể