Trác Vi Lan đã dùng lực véo mình quá mạnh, nên khi giơ cánh tay lên nghe điện thoại thì cảm thấy đau điếng.
Nàng cắn răng chịu đựng, nín thở cố gắng cất giọng bình thường một chút, giống như trong buổi lễ sum họp gia đình mà ngoan ngoãn gọi một tiếng ông nội.
May thay, ông nội Mạc không có ấn tượng sâu sắc với cô, điều mà ông cụ quan tâm nhất lúc này không phải là sự xuất hiện đột ngột của cháu dâu mà là tình trạng thể chất của cha Mạc ra sao.
"Vi Lan hả." Ông nội Mạc cười hiền hậu, "Con cũng đang ở bệnh viện? Tình hình thế nào rồi?"
Trác Vi Lan trở nên căng thẳng, nhìn sang phía mẹ Mạc đang che miệng khóc không ra tiếng, lại nhìn sang Mạc Sương đang cúi đầu ủ rủ ngồi trên ghế, sau khi xác nhận được hai người sẽ không gây ra chuyện nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện cũng không ít, "Rất tốt ạ, cha không sao, lúc tỉnh dậy còn trò chuyện với bọn cháu nữa."
"Thật sao, đưa nó nghe điện thoại."
"Ông ấy đang nghỉ ngơi" Trác Vi Lan không giỏi nói dối, còn muốn nói thêm vài câu nhưng có tâm không có sức, khô khan nói vài câu, "Đợi ông ấy thức dậy rồi sẽ gọi lại cho ông nhé?"
Ông nội Mạc "Ồ" một tiếng, nói gì đó với người bên cạnh.
Trác Vi Lan chờ đợi, cảm thấy vài giây trầm mặc này chậm rãi đến nỗi khiến người ta khó chịu.
Đầu óc nàng nóng lên nói ra câu chờ cha Mạc tỉnh thì sẽ gọi lại, bây giờ nghĩ lại, nàng chính là đang tự đào hố chôn mình rồi—Cho dù cha Mạc có tỉnh lại, cũng không thể bảo đảm rằng có thể hồi phục đến mức gọi được điện thoại.
Nàng đang nghĩ làm sao để nói dối, thì ông nội Mạc chính là không muốn trò chuyện với người trẻ, hỏi một câu, "Mẹ của Mạc Sương đi đâu rồi?"
Trác Vi Lan đột nhiên lấy lại tinh thần.
Đối với việc nói dối về mẹ Mạc, ba năm qua nàng đã nói qua với gia đình hàng trăm lần, vô cùng điêu luyện, không cần suy nghĩ cũng có thể dễ dàng bịa ra được.
"Làm thủ tục rồi ạ!" Trác Vi Lan mỉm cười nói "Ông nội, ông yên tâm đi, chúng cháu sẽ chăm sóc tốt cho cha mà."
Nàng đứng thẳng lưng, mạch lạc rõ ràng mà đảm bảo, giống như ba năm trước cha Mạc bắt đầu nói dối "Bà xã ra nước ngoài rồi, sẽ về sớm", bộ dạng nghiêm túc mà nói nhảm, xém chút tự lừa được luôn cả bản thân.
Ông nội Mạc đang ở thành phố khác, không tiện để đến đây, nghe nàng thề thốt bảo đảm thì ông khẽ cười một tiếng, "Được thôi, không sao thì ông yên tâm rồi.
Cháu đi bận việc đi, mẹ của Mạc Sương ở nước ngoài đã lâu rồi, không biết có làm được thủ tục không nữa."
Trác Vi Lan nghe vậy liền sững sờ, liên tục đáp ứng, trong lòng không khỏi than thở: Ôi trời, ông nội thật sự tin là mẹ Mạc đã đi ra nước ngoài.
Vỗ về ông nội xong, Trác Vi Lan cúp máy, trả lại chiếc điện thoại phát ra hơi nóng cho mẹ Mạc.
Mẹ Mạc cầm lấy, liên tục nói "Cảm ơn", vừa nói vừa rơi nước mắt.
Có lẽ là vì lời nói vừa rồi của ông nội quá mỉa mai, nên đối với tiếng khóc bi thảm của mẹ Mạc ở trước mặt cũng trở thành miễn dịch, chỉ cảm thấy người này trên đời thật sự rất hiếm thấy, toàn làm những chuyện mà người bình thường không thể làm ra, thở dài một hơi, quay về bên Mạc Sương.
Mạc Sương lẽ ra đang ngồi cúi đầu chán nản, nghe thấy tiếng bước chân của nàng đến gần, thì lập tức duỗi tay ra ôm lấy nàng, dùng sức bóp chặt lấy nàng, toàn thân run lên, giọng run rẫy khẽ kêu lên, "Vi Lan."
"Ơi, em ở đây." Trác Vi Lan đau lòng xoa đầu cô, "Đừng sợ."
Mạc Sương không trả lời, vùi trong lòng nàng dụi rồi dụi, mái tóc được chải gọn gàng lúc vừa ra khỏi nhà giờ đã rối tung, xoăn xoăn dựng lên, không còn thấy bộ dạng bình tĩnh tự nhiên của ngày thường nữa.
Trác Vi Lan âm thầm thở dài, không biết nên nói gì, chỉ có thể ôm Mạc Sương chặt hơn một chút.
Nàng không có cách nào có thể hiểu được cảm xúc của Mạc Sương.
Về cha Mạc, nàng luôn có thái độ giữ khoảng cách với ông, trải qua việc bỏ trốn của mẹ Mạc, sau khi Mạc Sương từ chức, vui vẻ loại người đàn ông không biết làm cho vợ hài lòng ra khỏi cuộc sống của mình, tiết kiệm công sức lấy lòng, tự đầu đến cuối chưa từng xem cha Mạc là người một nhà.
Cảm xúc của Mạc Sương thì không giống, ông ấy là cha ruột, dù trên miệng ông ấy có nói gì đi nữa cũng không có cách nào cắt đứt hoàn toàn được.
Hơn nữa, lần này cha Mạc bị tấn công có liên quan đến Diệu Vinh, lo lắng của Mạc Sương cộng thêm sự ray rứt, nghĩ rằng nếu bản thân mình không ra tay điều tra thì sẽ có cục diện không giống nhau.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Trác Vi Lan cũng cảm thấy bất lực, hối hận vì đã không nghe lời Mạc Thẩm Văn lấy điện thoại lại sớm hơn.
Cho dù đêm qua điện thoại di động đã bị trộm rồi, cho dù cha Mạc có nhận được tin giả và đang trên đường đi gặp mặt, bọn họ cũng có thể biết trước hơn được một chút, đề phòng nhiều hơn, có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Trong lúc họ vẫn đang bàng hoàng ngơ ngác, cấp cứu kết thúc, bác sĩ từ trong phòng bệnh bước ra, "Vị nào là người nhà của bệnh nhân."
"Là tôi!" Trác Vi Lan vội vàng giơ tay, lớn giọng kêu, làm mờ luôn tiếng khóc nức nở của mẹ Mạc.
Bác sĩ nhìn về phía mẹ Mạc đang tinh thần không ổn định, đi đến trước mặt họ.
Mạc Sương không còn bộ dạng đáng thương bám người nữa, đứng lên hướng về phía bác sĩ, hắng giọng trở lại giọng điệu bình thường, "Bác sĩ, cha tôi thế nào rồi?"
"Đã qua cơn nguy kịch, tôi phải quan sát tình hình huyết áp thêm một đêm nữa."
Mạc Sương nói cảm ơn, nhìn vào phòng bệnh có các nhân viên y tế đang ra vào.
Trác Vi Lan nhìn theo, nhìn thấy người bị bao quanh bởi các thiết bị khác nhau, quấn đầy băng ống xém chút nhìn không ra cha Mạc, nắm chặt những ngón tay đang xiết lại của Mạc Sương, dùng hành động thiết thực để an ủi.
Bọn họ tạm thời không thể vào thăm trong lúc này, Mạc Sương tỉnh táo trở lại, làm những việc cần phải làm, gọi hết tất cả những trợ lý và vệ sĩ có thể tin tưởng đến giúp đỡ, bàn giao tình tình, gọi điện cho những người bạn đã hỏi thăm nói không sao, bỏ ra thời gian đi thăm những người cùng bị thương với cha Mạc.
Tình trạng của cha Mạc là người bị thương nghiêm trọng nhất, tuổi tác cao, là mục tiêu của đợt tấn công này, trên người có đầy những vết dao lớn nhỏ khác nhau, nếu như không phải may mắn phản ứng nhanh, nhanh chóng lui vào xe né những đợt tấn công bằng dao, chịu đựng cánh tay đang bị đau kéo cửa xe lại không cho những kẻ tấn công đột nhập vào, có thể đã phải đi báo cáo với diêm vương rồi.
Nghe thấy tình trạng bị tấn công thảm thương của cha mình, mắt của Mạc Sương đỏ lên, mất hồn lảo đảo rời khỏi phòng bệnh.
"Mạc Sương......" Trác Vi Lan lo lắng đi đến đỡ.
Mạc Sương nắm lấy tay của nàng, "Chị có thể đi."
Trác Vi Lan nghe theo nói, "Được, chúng ta về chỗ của cha chứ?"
"Bên đó đã bàn giao xong rồi, chúng ta không được vào thăm, ngồi ở bên ngoài cũng không có ý nghĩa gì." Mạc Sương lấy điện thoại ra, sững sờ nhìn tên của cảnh sát Trương trong nhật ký cuộc gọi, "Có phải là chị đã làm sai rồi không?"
"Không phải, kẻ tấn công mới là sai, không phải chị." Trác Vi Lan vội vã nói.
Mạc Sương thở dài một tiếng, "Đúng vậy, tự trách cũng vô dụng, đi bắt người trước."
"Ừm." Trác Vi Lan nhớ tới những gì cảnh sát đã nói khi họ đến đây tìm hiểu tình hình, khích lệ Mạc Sương, "Họ đã bắt được một người rồi, rất nhanh sẽ tìm ra được đồng bọn......"
Mạc Sương ngắt lời nàng, "Vi Lan, chị không nói đến những kẻ xấu xa đó."
"Vậy thì là ai?"
"Mễ Giai Manh." Mạc Sương nghiến răng nói, "Nó chắc chắn là đồng phạm."
Trác Vi Lan nghĩ có lý.
Quá trùng hợp, điện thoại của Mạc Thẩm Văn bị mất, sao mà tin tức ngay từ đầu đã đã có thể truyền đến tay của Diệu Vinh rồi? Ngĩ tới nghĩ lui, sử dụng trang web bí ẩn để dẫn dụ, tố cáo cho cô giáo Lâm tịch thu điện thoại thì Mễ Giai Manh là kẻ tình nghi lớn nhất, chỉ có thể là cố ý làm ra.
Cảnh sát tình cờ phát hiện ra vấn đề trên trang web mà họ đưa ra, lần theo manh mối, phát hiện ra Mễ Giai Manh có liên quan đến việc mua bán thông tin cá nhân, sau khi nghe được manh mối mà họ cung cấp thì liên kết hai vụ án lại với nhau, thu thập chứng cứ, làm đơn xin lệnh bắt giữ, đến nhà đem Mễ Giai Manh bắt lại.
Không biết là do ác độc hay ngu ngốc, Mễ Giai Manh sau khi bị còng tay, còn cảm thấy giống như đang chơi một trò chơi, không ngừng lầm bầm khinh thường, "Chẳng phải là tôi chỉ trộm điện thoại, gửi hai tin nhắn đùa ác một chút thôi mà......"
Cái gọi là tin nhắn đùa ác một chút, là "trò đùa" dùng thân phận của Mạc Thẩm Văn để lừa cha Mạc.
Nghe thấy lời này, khuôn mặt bình tĩnh của Mạc Sương biến mất, hận không thể lao vào đánh Mạc Thẩm văn một trận.
Trác Vi Lan vội vàng ngăn lại, nói câu xin lỗi với người duy trì trật tự, kéo cô vợ trở lại trấn an, "Không tức không tức, rồi nó sẽ bị trừng phạt."
Mạc Sươngg hít sâu một hơi để bình tĩnh lại.
Không lâu sau, Mễ Thẩm và Lục Vân Chiêu xuất hiện trước cửa đồn cảnh sát, nhìn thấy bọn họ đang ngồi đợi ở bên trrong.
Rõ ràng là quen biết nhau, nhưng bốn người bọn họ lại không muốn chào hỏi, bận việc của mình, Mạc Sương và Trác Vi Lan xemm tình hình cũng đã ổn, hỏi một câu có thể về được chưa, Mễ Thẩm và Lục Vân Chiêu thì hỏi thăm tình hình con gái của họ.
Thời gian rời đi của hai nhà họ cũng gần giống nhau.
Mạc Sương và Trác Vi Lan bàn giao xong manh mối, chuẩn bị về nhà ăn cơm nghỉ ngơi rồi đi bệnh viện lần nữa để xem xem, chờ tin tức tốt của vụ án, Mễ Thẩm và Lục Vân Chiêu cũng không có việc gì làm, chấp nhận sự thật rằng con gái họ đã phạm tội, không gặp được người, không thể giúp đỡ, nhìn thấy đám phóng viên chờ đợi ở bên đường càng ngày càng nhiều, chỉ có thể trốn tránh mà rời đi.
Ngồi trong xe, Trác Vi Lan không còn sức lực để quan tâm đến chuyện của người khác, xoa xoa đôi bàn tay lạnh lẽo của Mạc Sương dịu dàng an ủi, "Tối nay muốn ăn gì? Em gọi điện thoại kêu gì Phương làm."
"Đều được." Mạc Sương nhẹ nhàng nói, quay đầu nhìn nàng, "Vi Lan, em về nhà với Thẩm Văn."
"Chị muốn đi bệnh viện?"
"Ừm, mọi chuyện đã giải quyết xong, chị vẫn nên đến bệnh viện để chờ cha tỉnh lại."
"Em đi cùng với chị."
Mạc Sương lắc đầu, "Thẩm Văn ở một mình không được."
"Em ấy đâu có ở một mình, có vệ sĩ, còn có dì Phương......"
"Người ta không có cách nào để thay thế được." Mạc Sương chậm rãi nói, "Em nhìn thấy bộ dạng của Mễ Giai Manh còn chưa hiểu ra sao? Thẩm Văn vẫn chưa biết tình trạng của cha, em quay về nói chuyện đàng hoàng với con bé, đừng để nó suy nghĩ lung tung."
"Còn chị, chị cũng đang suy nghĩ lung tung mà." Trác Vi Lan chỉ vào đôi mày đang cau lại của Mạc Sương.
Mạc Sương không muốn gượng cười giống như trước, mím mím môi, thỏa hiệp nói: "Em đi nói chuyện với Thẩm Văn, xong rồi đi bệnh viện tìm chị được chứ?"
"Cùng nhau nói đi."
"Không được." Mạc Sương nói thẳng, "Cô và dượng hại chị bị tai