Chương 10: Cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu cùng mỹ nhân qua đêm xuân
Đảo mắt trời đã sập tối, người trên đường vắng hẳn, Biên Trọng Hoa bắt đầu dọn sạp.
Kỳ Từ ở bên cạnh hỏi: "Ngươi phải về báo cáo à?"
Biên Trọng Hoa cười nói: "Đúng vậy, sau này ngươi có dự định gì không?"
Kỳ Từ nhìn ánh hoàng hôn xa xăm rồi khẽ nói: "Ta muốn đi kinh thành."
"Đi kinh thành làm gì?"
"Trước đây ta bị kẻ khác hãm hại bán vào thanh lâu, toàn bộ gia sản bị lấy đi, trong đó có di vật của mẹ ta nên ta muốn đi đòi lại."
Nói thì dễ nhưng kinh thành lớn như vậy, Kỳ Từ biết đi đâu tìm người đây?
Biên Trọng Hoa cũng không chất vấn Kỳ Từ mà chỉ mỉm cười ôn hòa: "Ừ, tiện đường đi chung nhé."
Kỳ Từ giúp Biên Trọng Hoa cất sạp gỗ nặng nề: "Không đi chung được, ta không có lộ phí, ta phải để dành đủ tiền rồi mới đi kinh thành."
Biên Trọng Hoa giao hết số bạc kiếm được hôm nay cho Kỳ Từ: "Đây, cái này cho ngươi, đủ làm lộ phí rồi đấy."
Kỳ Từ cầm bạc ngẩn người hồi lâu rồi mở miệng nói: "Tạ ơn...... Ta...... Ta sẽ báo đáp ngươi."
Biên Trọng Hoa bật cười: "Báo đáp thế nào? Tiền tài ta không thiếu, quyền cao chức trọng ta không thèm, chỉ thiếu cùng mỹ nhân qua đêm xuân thôi, ngươi báo đáp được không?"
Kỳ Từ đỏ mặt lắp bắp: "Ta...... Ta...... Nếu ngươi muốn......"
Biên Trọng Hoa ngắt lời y: "Không, ta không muốn."
Chẳng hiểu sao trong lòng Kỳ Từ đột nhiên chùng xuống.
Y còn chưa kịp nhận ra sao mình lại có cảm giác này thì đã thấy Biên Trọng Hoa bình thản nói tiếp: "Mặc dù ta không phải chính nhân quân tử nhưng cũng không muốn thừa nước đục thả câu, đúng rồi, trước khi đi kinh thành ngươi có chuyện gì cần làm không?"
"Ta muốn đi cúng bái mẹ ta."
-
Hai người tới trước một căn nhà gỗ cũ nát dưới chân núi ở ngoại ô, sau nhà trồng một vườn trúc xanh tươi, ánh trăng dập dờn, cây cối xào xạc.
Trong nhà gỗ chật hẹp phủ đầy bụi bặm, chai lọ nằm ngổn ngang, Kỳ Từ thắp ngọn nến đã tàn đến nỗi sắp thấy đáy trên bàn, đảo mắt nhìn quanh rồi khẽ lầm bầm: "Ta biết ngay là tiền bạc đều bị lấy đi mà......"
Biên Trọng Hoa thoáng thấy ở góc tường có một chiếc chong chóng cũ nát liền nhặt lên hỏi: "Đây là của ngươi à?"
Kỳ Từ lắc đầu: "Không phải, của A Ly đấy."
"A Ly là ai?"
Bàn tay rũ xuống bên hông Kỳ Từ chậm rãi siết lại thành quyền.
Mặc dù đã hơn ba năm trôi qua nhưng Kỳ Từ vẫn nhớ như in ngày đó, trời chiều ngả bóng về Tây, khói bếp bay khắp tiểu trấn, năm đó Kỳ Từ mười sáu tuổi, mẫu thân đã qua đời bốn năm, Kỳ Từ sống một mình nhờ vào sự giúp đỡ của hàng xóm.
Hôm đó y viết mười mấy bức thư cho Lưu đại gia ở thành Đông nên được trả chút