Chương 104: Quá khứ của Biên đại nhân
A Liên cảm thấy mình đang mơ.
Một giấc mơ rất dài.
Nàng mơ thấy lúc nhỏ mình luôn bị bà tử trong phủ răn dạy: Phải biết nhìn sắc mặt chủ, nói chuyện ít thôi, làm việc nhiều vào, nếu không sẽ bị đánh đuổi ra khỏi phủ!
Sau đó một cô nương trạc tuổi đến nắm tay nàng, nét mặt cô nương kia tươi như hoa, ấm áp như nắng, nàng nói: "Ngươi đừng sợ, ngươi muốn nói gì thì cứ nói nấy, không sao, ta sẽ không để ngươi ủy khuất đâu."
Sau đó A Liên bừng tỉnh.
Nghênh đón nàng là hiện thực tàn khốc.
Khi nô bộc đến báo cho Kỳ Từ biết A Liên tỉnh lại thì đã là buổi sáng ngày thứ hai sau khi Kỳ Từ đưa nàng về.
Kỳ Từ đến thăm nàng, ai ngờ vừa gặp mặt thì A Liên đã níu tay áo y chật vật nhào xuống giường, sau đó quỳ lạy Kỳ Từ.
Kỳ Từ giật nảy mình, vội vàng gọi những người khác vào đỡ nàng dậy.
A Liên không chịu đứng lên mà khóc nói: "Vương gia, xin hãy mau cứu quận chúa đi, chắc chắn nàng vẫn còn sống."
Kỳ Từ sững sờ: "Quận chúa?"
Thế là A Liên kể lại chuyện hôm đó cho Kỳ Từ.
Kỳ Từ không ngờ còn có nội tình thê thảm như thế, sau khi sững sờ thì vội vàng trấn an A Liên, hứa với nàng sẽ đi tìm Ngọc Mộ Dao rồi bảo nàng cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi thật tốt.
A Liên cứ thế ở lại phủ Vương gia, Kỳ Từ cũng không nuốt lời mà ngay trong ngày lập tức đến ngoại ô tìm Ngọc Mộ Dao khắp nơi.
Nhưng đã lâu như vậy Ngọc Mộ Dao đang ở đâu?
Ngọc Mộ Dao nhớ mình ngất đi trong mưa tầm tã.
Khi nàng tỉnh lại mở mắt ra thì phát hiện quần áo khô ráo chứ không hề ẩm ướt.
Nàng nhìn quanh mới biết mình đang ở trên một vách núi cheo leo.
Sau lúc mờ mịt, nỗi bi thương vì mất đi người thân lập tức dâng lên khiến tim nàng đau buốt không sao thở nổi.
"Dao nhi."
Bỗng nhiên có người gọi nàng.
Ngọc Mộ Dao ngẩng đầu lên, sau đó lập tức mở to mắt.
Nàng trông thấy Bắc An quận vương và Bắc An vương phi đứng ngay trước mắt, dịu dàng mỉm cười với mình như xưa.
Ngọc Mộ Dao chẳng còn đoái hoài gì nữa mà lảo đảo đứng dậy lao tới chỗ họ, sau đó được vòng tay họ ôm chặt.
"Dao nhi, con chịu khổ rồi." Bắc An quận vương vuốt tóc nàng.
Đột nhiên nỗi ủy khuất không cách nào kìm nén dâng lên trong lòng Ngọc Mộ Dao, nàng vùi đầu òa khóc.
Bắc An quận vương và Bắc An vương phi cũng không nóng lòng mà lẳng lặng chờ Ngọc Mộ Dao khóc đủ, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng, Ngọc Mộ Dao nức nở: "Chẳng phải cha mẹ đã....."
"Dao nhi, chúng ta thương con ở nhân gian bơ vơ không nơi nương tựa nên đã xin một vị tiên sư đừng cho chúng ta vào luân hồi mà đến nhân gian với con, nhưng chúng ta phải giúp ông ấy làm một chuyện." Bắc An vương phi ôn nhu nói.
"Chuyện gì ạ?" Ngọc Mộ Dao vội hỏi.
Nàng muốn quận vương và Vương phi trở về với mình bất kể là dùng cách gì.
"Đến đây." Bắc An vương phi nắm tay Ngọc Mộ Dao chỉ về phía trước.
Ngọc Mộ Dao nhìn theo hướng bà chỉ thì thấy một trận phong ấn giống như cây dù sắt khổng lồ chĩa thẳng lên trời, trên dù treo đầy bùa vàng kỳ quái.
"Dao nhi, rút cái này ra đi." Bắc An quận vương nói.
Ngọc Mộ Dao đi tới thấy trên bùa vàng viết đầy những chữ đỏ như máu "ai đụng vào sẽ chết", nàng co rúm lại rồi quay đầu muốn hỏi Bắc An quận vương và Vương phi đây là vật gì.
Nhưng Bắc An quận vương và Bắc An vương phi đã biến mất đột ngột như khi xuất hiện.
"Cha, mẹ?!" Ngọc Mộ Dao luống cuống chạy tới, ai ngờ bị vấp hòn đá ngã nhào xuống đất.
Cát đá làm cổ tay và đầu gối nàng trầy trụa rỉ máu.
Ngọc Mộ Dao mím chặt môi, trong lòng tràn đầy sợ hãi, nàng chậm chạp ôm lấy mình đứng lặng hồi lâu, sau đó đứng dậy đi đến trước cây dù đưa tay nắm chặt cán dù, cố hết sức xô đẩy nó cho đến khi sức cùng lực kiệt.
Rốt cuộc cán dù sắt bị rút lên một đoạn, một đám khói đen lượn lờ trên không trung nắm lấy thời cơ này quấn quanh cán dù.
Bùa vàng trên dù bỗng nhiên phát ra