Chương 12: Đừng bóp, vết thương cũ chưa lành đừng gây thêm vết thương mới
Kỳ Từ dừng một chút rồi vội vàng lấy thuốc trong tay Biên Trọng Hoa: "Để ta tự làm......"
Biên Trọng Hoa chống đầu nhìn Kỳ Từ chậm chạp thoa thuốc cho mình rồi nói: "Ngọc bội mẹ con kia của ngươi khắp thiên hạ chỉ có một miếng, là hồi môn trước đây của Hiền Nghi Thái hậu, ấy là chưa nói tới tên mẹ ngươi, dáng vẻ và vết bớt trên ngực ngươi đều giống hệt đặc điểm của hoàng tử mà chúng ta đang tìm, chắc ngươi cũng đoán được ta là ám hầu, lúc trước Lý quốc sư thành lập Ám Hầu Môn không chỉ trừ ma chém yêu mà còn có một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng là tìm ngươi."
"Nhưng, nhưng ta từ nhỏ đã lớn lên ở thị trấn Bắc Cương này, ta...... Ta......" Kỳ Từ nói năng lộn xộn, y hít sâu một hơi, tay phải bóp cánh tay trái, đang muốn véo mạnh thì lại bị ngăn cản.
Biên Trọng Hoa nắm chặt cổ tay Kỳ Từ nói: "Đừng véo, mới bôi thuốc xong, vết thương cũ chưa lành thì đừng gây thêm vết thương mới."
Nói rồi Biên Trọng Hoa lấy từ trong ngực ra một bao giấy dầu cột dây gai rồi nhón một quả mứt mơ nhét vào miệng Kỳ Từ: "Ngọt không?"
Kỳ Từ ngậm mứt quả, trên quả mơ rắc đầy đường cát, trong ngọt có chua, vị chua lại dung hòa vị ngọt ngấy, Kỳ Từ gật đầu: "Ngọt."
Biên Trọng Hoa cười nói: "Vậy thì không phải nằm mơ rồi."
Kỳ Từ nhấm nháp mứt quả rất lâu cũng không chịu nhả hột mơ ra, Biên Trọng Hoa tưởng y thích mứt quả ngọt nên cười trêu: "Chờ ngươi đến kinh thành vào cung làm Vương gia thì đừng nói chi mứt mơ tầm thường này, dù có đòi ăn vàng ăn ngọc thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
Kỳ Từ vẫn ngậm hột mơ, hai má phồng lên, y ngước nhìn Biên Trọng Hoa, đôi mắt trong veo như nước, hồi lâu sau mới ngăn được một tia gợn sóng trong đáy mắt, Kỳ Từ nói: "Năm đó mẹ ta bệnh nặng, trước khi mất đã nắm tay ta dặn đời này ta không được đi kinh thành, chẳng những không được đi mà còn phải tránh xa nơi đó, trước đây ta vẫn không hiểu vì sao, còn bây giờ hình như đã hiểu ra rồi......"
"Vậy ngươi đi kinh thành nữa không?" Biên Trọng Hoa hỏi.
"Đi chứ." Kỳ Từ trả lời không chút do dự, "Ta muốn tìm lại di vật của mẹ ta, có thù không báo không phải quân tử."
Biên Trọng Hoa vỗ tay: "Tốt lắm! Có khí thế! Gió lớn nổi lên mây bay xa, oai phong khắp nước......"
Kỳ Từ nắm tay nói tiếp: "Về! Cố! Hương!"
Biên Trọng Hoa: "Đúng vậy, giờ ngủ trước đã, anh hùng cùng chung chí hướng."
Hai người ăn ý với nhau, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi ngủ.
-
Tháng Ba kinh trập, mưa rào tưới mơ vàng, ẩm ướt y phục khách nhân.
Hứa gia trang cách kinh thành không xa đón hai người qua đường.
Sương sớm lượn lờ, tiếng gà gáy quẩn quanh tơ liễu, Hứa lão bá ngủ không được nên dậy từ sớm, lê thân già định đến hẻm Đông mua bánh bao.
Ai ngờ vừa ra khỏi cửa thì trông thấy hai người đứng một bên.
Một thanh niên khí chất bất phàm mặc áo đen trầm giọng hỏi: "Ngươi chắc chắn là đây sao?"
Rất có thần thái của cao nhân thâm tàng bất lộ.
Nếu như trong tay hắn không cầm bánh rán.
Kỳ Từ hỏi: "Sao ngươi ăn suốt ngày thế? Trong túi hầu như có đủ loại bánh ngọt, mứt quả và kẹo......"
Biên Trọng Hoa nhét miếng bánh rán cuối cùng vào miệng, nhai nuốt xong mới nói: "Đói