Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

Chương 124


trước sau

"Đừng vội, ta phải đòi quyền lợi đã chứ."

"Ngươi muốn đòi gì cơ?" Kỳ Từ hỏi.

Biên Trọng Hoa tì tay lên bàn, chống đầu nhìn Kỳ Từ híp mắt cười gian: "Trước câu nói của ngươi hình như thiếu xưng hô thì phải."

Kỳ Từ giả bộ không hiểu: "Xưng hô gì?"

Biên Trọng Hoa nhắc y: "Phu quân."

Kỳ Từ: "Ơi!"

Biên Trọng Hoa: "......."

Biên Trọng Hoa trêu chọc không thành còn bị trêu ngược lại nhưng cũng chẳng ngượng ngùng mà nắm cổ tay Kỳ Từ kéo tới gần mình cười nói: "Đã trả lời thì phải chịu trách nhiệm đến cùng đấy nhé."

Kỳ Từ đang cười trộm vì sự lanh trí của mình, bất ngờ bị Biên Trọng Hoa kéo thì lảo đảo mấy bước nhào tới trước, phải vội vàng chống tay lên bàn mới không đâm sầm vào hắn.

Khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên rút ngắn, Kỳ Từ ngượng ngùng muốn lui ra sau, ai ngờ Biên Trọng Hoa nắm cổ tay y không buông.

Kỳ Từ thu lại ý cười, ánh mắt đảo qua gương mặt Biên Trọng Hoa rồi chợt nói khẽ: "Chắc trước kia ta phải thích ngươi lắm."

Biên Trọng Hoa tưởng y muốn đùa mình nên cười hỏi: "Ồ? Sao ngươi biết?"

Kỳ Từ nói: "Vì nhổ vảy rồng đau lắm."

Biên Trọng Hoa sững sờ, lại nghe thấy Kỳ Từ nói tiếp: "Xin lỗi, ta......."

Biên Trọng Hoa buông tay y ra cười nói: "Nói xin lỗi một lần là được rồi, huống hồ ta cũng đâu cần lời xin lỗi của ngươi."

"Không, không phải ta xin lỗi vì trước đây đã rời đi." Kỳ Từ ngắt lời Biên Trọng Hoa, hít sâu một hơi rồi nói tiếp: "Ta xin lỗi vì sau này sẽ rời đi."

Nụ cười trên mặt Biên Trọng Hoa lập tức tắt ngấm.

Kỳ Từ né tránh ánh mắt Biên Trọng Hoa, cúi đầu nói tiếp: "Sau khi diệt trừ yêu vật trốn thoát kia ta sẽ quay về Quỷ Vực."

Thay vì để lại tưởng niệm vô vọng cho Biên Trọng Hoa thì chi bằng giờ nói cho rõ ràng.

Kỳ Từ cứ tưởng Biên Trọng Hoa sẽ mắng mình vô tình vô nghĩa, ai ngờ hắn im lặng thật lâu mới nói: "Biết rồi."

Giọng nói lạnh nhạt hệt như sự bình tĩnh sau lúc thất vọng.

Tim Kỳ Từ thắt lại, nghĩ thầm Biên Trọng Hoa nhất định sẽ không muốn giúp mình nên cúi đầu quay người định đi.

Đi một bước lại không đi được nữa, cổ tay vẫn còn bị người kia nắm chặt.

"Đi đâu thế? Không muốn biết yêu vật ở đâu à?" Biên Trọng Hoa hỏi.

"Ngươi, ngươi vẫn chịu giúp ta sao?" Kỳ Từ kinh ngạc.

"Sao lại không chứ?" Biên Trọng Hoa kỳ quái hỏi.

"Ta...... nhưng ta vô tình vậy mà, hơn nữa sau này ta, ta cũng không ở bên ngươi được." Kỳ Từ bối rối nói năng lộn xộn.

"Xem kìa, những lời trước đây ta nói với ngươi một câu cũng không nhớ nữa." Biên Trọng Hoa nhìn như trách cứ nhưng đáy mắt lại hiện ra ý cười ôn nhu.

"Ta xin lỗi." Ngoài câu xin lỗi Kỳ Từ thật sự không biết phải nói gì khác.

Biên Trọng Hoa nói: "Thật ra lần trước khi ngươi rời đi đã bảo ta rằng ngươi không thể không đi, cũng như lúc nãy ngươi nói vậy, giờ ta vẫn sẽ trả lời ngươi như xưa, ngươi không thể theo ta thì để ta đi tìm ngươi."

Kỳ Từ thở dài: "Nhưng ta phải vào Quỷ Vực, ngươi đâu vào được."

Biên Trọng Hoa nói: "Trước đây ngươi từng nói số mệnh của mình là diệt sạch ba ngàn ác quỷ ở Quỷ Vực, đây là mở đầu, còn sau đó thì sao?"

Kỳ Từ nói: "Ta sẽ đắc đạo phi thăng."

Biên Trọng Hoa nói: "Ngươi có thể thì ta cũng có thể, sẽ có cách thôi."

Kỳ Từ bối rối: "Nếu không thể thì sao?"

Biên Trọng Hoa nhìn Kỳ Từ với ánh mắt tràn đầy tự tin, hắn nói: "Nếu ta không từ bỏ thì sẽ không bao giờ có hai chữ "Không thể" này cả."

Kỳ Từ trợn tròn mắt không nói nên lời.

Đột nhiên một con bồ câu trắng bay vào phòng, Biên Trọng Hoa buông Kỳ Từ ra rồi đưa tay về phía nó, bồ câu đáp xuống lòng bàn tay hắn biến thành một phong thư.

Biên Trọng Hoa mở thư ra đọc mấy lần, sau đó kéo Kỳ Từ đang mang tâm trạng phức tạp đứng dậy, khoác vai y đi ra ngoài: "Đi thôi, đi tìm yêu vật trốn ra khỏi Quỷ Vực kia, nhưng tìm xong nhớ cho ta chút thời gian để tạ ơn nó, dù sao nếu không có nó thì ta đã chẳng tìm được ngươi rồi."

Kết quả hai người vượt ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi mới phát hiện yêu vật quấy rối kia không phải là con thoát ra từ Quỷ Vực.

Biên Trọng Hoa chẳng cần tốn nhiều sức lực đã trấn áp được yêu vật, không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Hắn được người
đời tôn xưng là Yêu Đế nhiều năm, vì tìm kiếm Kỳ Từ mà chu du khắp nơi, làm quen với rất nhiều bạn bè thần thông quảng đại, lẽ ra thứ hắn muốn tìm phải dễ dàng tìm ra mới đúng, hơn nữa hình dạng yêu vật kia cực kỳ quái dị, sao một chút manh mối cũng không có chứ?

Chẳng lẽ yêu vật kia không trốn ở nhân gian mà ở nơi ngăn cách với nhân thế như núi Độ Sóc?

Nhưng làm sao yêu vật kia lại đến được đó?

Chẳng lẽ........

Chẳng lẽ nó vẫn đang ở núi Độ Sóc chứ hoàn toàn chưa ra ngoài?

Biên Trọng Hoa nói ra ý nghĩ này với Kỳ Từ, y cảm thấy rất có khả năng, thế là cùng Biên Trọng Hoa chạy tới núi Độ Sóc.

Đi nửa đường Kỳ Từ chợt nghĩ đến một chuyện: Quỷ Vực cũng ở núi Độ Sóc, nếu yêu vật kia thật sự ở núi Độ Sóc thì sau khi diệt trừ nó y sẽ vào thẳng Quỷ Vực.

Nói không chừng đi lần này sẽ không gặp được Biên Trọng Hoa nữa.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì trong lòng Kỳ Từ lập tức dâng lên một nỗi buồn vô cớ, bước chân cũng chậm lại.

"Sao thế?" Biên Trọng Hoa nhận ra sự khác thường của Kỳ Từ nên hỏi ngay.

"Không có gì." Kỳ Từ miễn cưỡng đè nén nỗi bất an trong lòng rồi tăng tốc bước chân.

Trên núi Độ Sóc sương khói lượn lờ nhìn hết sức yên bình, cũng không có yêu quái nào hoành hành.

Biên Trọng Hoa đang tự hỏi có phải mình đoán sai hay không thì đã thấy Kỳ Từ phát hiện được gì nên nhíu mày đi nhanh tới một chỗ.

Biên Trọng Hoa vội vàng đuổi theo Kỳ Từ, hai người tới một thung lũng núi, bên dưới có chín hồ nước sâu không thấy đáy.

Kỳ Từ nín thở cảm nhận, trong lòng bàn tay chợt hiện ra ánh sáng vàng, sau đó giơ lên cao.

Nước trong chín hồ sâu lập tức vọt lên trời tạo thành cột nước kinh người, một bóng đen luống cuống lao ra khỏi hồ.

Kỳ Từ cười lạnh vung tay lên, mấy cột nước lập tức phóng tới yêu vật kia tạo thành thủy lao chung quanh để nó không thể trốn được.

Biên Trọng Hoa vỗ tay cười híp mắt trêu chọc: "Oa, đẹp trai quá, không hổ là phu quân của ta."

Thủy lao lập tức sập mất một nửa, yêu vật kia lợi dụng thời cơ chạy ra, Kỳ Từ vội vàng tập trung tinh thần điều khiển nước nhốt nó lại.

Chẳng hiểu sao nhìn yêu vật kia hết sức tàn tạ, mọi con mắt trên người đều chảy máu, máu khô dính bết vào lông đen vừa xấu xí vừa đáng sợ.

Khi Kỳ Từ và Biên Trọng Hoa đến gần, con mắt trên mình yêu vật càng chảy máu trầm trọng hơn, quả thực là máu chảy thành sông, hơi thở cũng dần suy yếu.

"Chuyện gì xảy ra vậy, chưa cần ngươi xử lý mà nó đã tự chết rồi." Biên Trọng Hoa ngạc nhiên hỏi.

Kỳ Từ cũng không rõ, im lặng chẳng biết trả lời sao.

"Ơ? Gì kia?" Biên Trọng Hoa tinh mắt nhìn thấy trong bộ lông đen của yêu vật như đang giấu vật gì đó, thế là đi tới gần thủy lao.

"Coi chừng." Kỳ Từ sợ Biên Trọng Hoa đứng gần như vậy sẽ bị yêu vật làm bị thương nên buột miệng gọi hắn.

Nhưng chỉ trong chớp mắt Biên Trọng Hoa đã lấy được vật kia ra khỏi người yêu vật.

Nó cũng không hề giãy dụa phản kháng.

"Đây là gì nhỉ?" Biên Trọng Hoa hoang mang lật xem món đồ trên tay rồi đưa cho Kỳ Từ.

Kỳ Từ cầm lấy, phát hiện đó là một tấm thẻ đá.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện