"Ừ, cùng đồng quy đi."
Bốn chữ to rõ vang vọng giữa trời đất, không oán không hối.
Nói xong Kỳ Từ rời khỏi ngực Biên Trọng Hoa nắm chặt tay hắn, hai người liếc nhau rồi nhìn về phía khe hở vặn vẹo giữa không trung.
Sau đó hai người cùng đi tới khe hở, khi chỉ còn cách gang tấc thì trong khe chợt truyền ra một lực hút mạnh kéo hai người vào, Biên Trọng Hoa chẳng chút do dự ôm chặt Kỳ Từ vào lòng.
Sau lúc trời đất quay cuồng, Biên Trọng Hoa khó khăn lắm mới đứng vững lại giữa không trung.
Khác với núi Độ Sóc mát lạnh, mùi máu tươi trong Quỷ Vực tràn ngập xoang mũi, tiếng cười đáng sợ văng vẳng chung quanh.
Hai người nhìn xuống thì thấy dưới chân là một dòng sông máu sôi trào, bên trong có vô số ác quỷ xấu xí, móng nhọn răng sắc đang giãy dụa gào thét, quanh bờ là vách đá đỏ rực, ngoài ra chẳng còn gì khác, cực kỳ ngột ngạt.
Kỳ Từ phải ở đây chịu đựng chín trăm năm sao?
Biên Trọng Hoa vừa kinh ngạc vừa đau lòng, đang định lên tiếng thì trong sông máu có ác quỷ phát hiện ra hai người nên lập tức rống lên một tiếng kỳ quái rồi cười lạnh bay vọt lên!
Kỳ Từ phản ứng cực nhanh, lòng bàn tay dâng lên cột nước hóa thành đao băng đâm thẳng về phía ác quỷ.
Nhưng giờ Kỳ Từ đã mất xương rồng, lại nhiều năm chưa làm phép nên khó lòng khống chế, đao băng đâm trật bị ác quỷ tránh được.
Ác quỷ tức giận gào thét nhào tới Kỳ Từ, nhưng một giây sau lưỡi đao lóe lên ánh sáng bạc lao vút tới chẳng chút lưu tình chém ác quỷ thành hai nửa.
Kỳ Từ giật mình quay đầu nhìn Biên Trọng Hoa đang ung dung tự tại.
Biên Trọng Hoa cười nói: "Sao? Tiểu công tử bị vẻ đẹp trai của ta làm ngây ngất rồi à?"
Giọng nói của hắn đầy trêu chọc, ai ngờ Kỳ Từ lại nghiêm túc gật đầu.
Biên Trọng Hoa xấu hổ che miệng ho khẽ một tiếng.
Chưa nói được mấy câu thì lại có mấy trăm ác quỷ từ sông máu phóng tới hai người, từ trên nhìn xuống lít nha lít nhít, máu văng đầy trời, còn có tiếng xương cốt va nhau cực kỳ ghê rợn, ác quỷ đông nghịt vọt tới như muốn vây kín hai người rồi xé thành từng mảnh.
Biên Trọng Hoa triệu hồi lưỡi đao bạc, đao rơi vào tay hắn biến thành trường kiếm, còn Kỳ Từ cũng ngưng tụ nước thành đao băng, Biên Trọng Hoa nhịn không được cười nói: "Tiểu công tử, lúc trước ngươi đâu có nói ác quỷ ở Quỷ Vực này nhiệt tình hiếu khách vậy chứ."
Kỳ Từ không có tâm trạng đùa giỡn nên lo âu dặn dò: "Ngươi nhất định phải cẩn thận đó."
Biên Trọng Hoa không hề sợ hãi mà cao giọng cười nói: "Ta cẩn thận? Bọn hắn phải cẩn thận mới đúng!"
Dứt lời trường kiếm nổi lên ánh sáng bạc hừng hực khí thế chém về phía ác quỷ, Kỳ Từ cũng vội vàng bấm quyết niệm chú, đao băng theo sau trường kiếm bạc ghim từng con ác quỷ vào vách đá.
Đó là một trận chiến đẫm máu cực kỳ lâu, đến cuối cùng chỉ còn ác quỷ cắn xé, máu đỏ chói mắt, tê liệt chết lặng và bảo vệ lẫn nhau.
Kỳ Từ chỉ nhớ sau khi mình nắm chặt đao băng cố gắng đâm xuyên qua ngực ác quỷ đang cắn chặt cánh tay Biên Trọng Hoa, ác quỷ lập tức hóa thành tro bụi, mọi thứ cũng dần yên tĩnh lại.
Biển máu vẫn sôi trào, vách đá đỏ rực vẫn đáng sợ như cũ nhưng chẳng còn thấy ác quỷ dữ tợn
nào nữa.
Sau đó Kỳ Từ kiệt sức ngã ngửa ra sau.
Biên Trọng Hoa đưa tay ôm eo Kỳ Từ, rõ ràng cánh tay hắn bị ác quỷ cắn xé máu thịt be bét nhưng vẫn ôm y vững vàng.
Không khí chung quanh bắt đầu vặn vẹo, sau đó lại nứt ra một cái khe lớn, bên ngoài là dãy núi Độ Sóc yên bình.
Biên Trọng Hoa thu lại kiếm bạc rồi kéo Kỳ Từ nhảy tới khe hở kia.
Hai người cùng rơi xuống đất lăn mấy vòng, khe hở đen ngòm giữa không trung dần khép kín, bất kể đó là âm mưu tàn nhẫn hay hy sinh vì thiên hạ thì cuối cùng cũng biến mất.
Kết thúc rồi sao? Kỳ Từ vẫn chưa tỉnh hẳn, y hít một hơi khí lạnh rồi mơ màng nghĩ thầm.
Cứ thế kết thúc sao?
Các huynh trưởng và tỷ tỷ của y chịu giày vò chín trăm năm rồi thê lương chết đi cứ thế biến mất, từ đây biệt tích trên thế gian sao?
Kỳ Từ bỗng nhiên đỏ hoe mắt, lúc nãy bị ác quỷ làm bị thương có đau cỡ nào y cũng không hề nhíu mày, nhưng hiện giờ khi mọi chuyện đã kết thúc thì mắt y lại rát buốt, chẳng biết vui hay buồn.
Cả đời xả thân, tàn cuộc hoang đường?
"Tiểu công tử." Đột nhiên có một thanh âm mang theo ý cười gọi y.
Kỳ Từ vừa ngẩng đầu lên thì lập tức đối diện với đôi mắt sáng ngời của Biên Trọng Hoa.
Trên mặt Biên Trọng Hoa dính đầy máu không biết của ác quỷ hay của hắn, Biên Trọng Hoa nhẹ nhàng mỉm cười với Kỳ Từ, giọng hơi yếu nhưng vẫn ấm áp như mọi khi, hắn nói: "Phía Tây là núi Bình Đỉnh đủ mọi loài chim, phía Đông là biển cả có nhân ngư, phía Bắc là hoang mạc mênh mông ngút ngàn, phía Nam có núi Thước Sơn và sao Cơ Vĩ, ngươi có bằng lòng đi với ta không?"
Kỳ Từ bỗng nhiên nghẹn ngào, hai mắt lại đỏ ửng.
Y tự hỏi nếu không có Biên Trọng Hoa thì sau khi mình sống ở Quỷ Vực chín trăm năm sẽ thế nào?
Y sẽ hóa thành yêu ma, sẽ phát hiện sự thật huynh trưởng và tỷ tỷ đã chết, sẽ sụp đổ, sẽ bị chôn vùi cùng với tuyệt vọng trong Quỷ Vực tối tăm.
Nhưng hôm nay y đã buông bỏ chuyện xưa ưu phiền, để lại mọi đau khổ sau lưng.
Chỉ vì một câu của Biên Trọng Hoa: Ngươi có bằng lòng đi với ta không?
Đi xem nhân thế tang thương, trời xanh mây trắng, trăng trên đỉnh núi.
Sao lại không bằng lòng chứ?
Đôi mắt Kỳ Từ cong cong, vui đến phát khóc, y cười nói với Biên Trọng Hoa.
"Ừ, cùng đi nhé."
Phí hoài hai kiếp, một chén u sầu, chờ đợi mòn mỏi bên cầu Nại Hà.
Rốt cuộc cùng nhau đồng quy.
Tình sâu tận xương, người vẫn như xưa.
[HOÀN]