Chương 19: Ngươi hôn ta một cái, hôn ở......
"Nói đi, tên họ là gì?"
Phòng của Biên Trọng Hoa trong phủ Vương gia cực kỳ rộng rãi, nội thất và ngoại thất được ngăn cách với nhau, lúc này Biên Trọng Hoa đang ngồi trước bàn ở ngoại thất, tay trái cầm một cây bút lông chưa dính mực, khuỷu tay phải tựa lên tay ghế chống đầu ngồi dựa vào bàn, mặt mũi đầy vẻ hài hước.
Sau nửa ngày hồi hộp căng thẳng, bây giờ mọi chuyện lại giống như đùa giỡn, Kỳ Từ đờ đẫn nhìn Biên Trọng Hoa, phối hợp nói: "Kỳ Từ."
"Tuổi?"
"Mười chín, sắp hai mươi."
"Trong nhà có mấy người?"
"Một người ăn no cả nhà không lo."
Biên Trọng Hoa nhướn mày cười nói: "Ồ? Một người? Chưa có hôn phối à?"
Kỳ Từ không hiểu: "Không có."
Biên Trọng Hoa nói: "Sắp hai mươi mà còn chưa có hôn phối, tiểu công tử có phải hơi thảm rồi không?"
Kỳ Từ: "...... Ngươi có chắc? Tuổi ngươi hình như còn lớn hơn ta mà?"
Biên Trọng Hoa: "...... Hụ khụ khụ khụ khục."
Biên Trọng Hoa vờ vịt ho một trận rồi khẽ vuốt vạt áo, thâm trầm nói: "Câu hỏi cuối cùng, tiểu công tử phải suy nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời, nếu trả lời sai thì ta cũng không dám đảm bảo tính mạng của ngươi đâu, nghe cho rõ đây, tiểu công tử ngươi...... ăn mứt mơ không?"
Kỳ Từ: "...... Ăn."
"Nào, lại đây ngồi." Biên Trọng Hoa thoải mái cười to rồi vẫy tay gọi Kỳ Từ tới, chỉ vào mứt mơ trên bàn.
Kỳ Từ nhai một viên mứt quả, chua ngọt kíƈɦ ŧɦíƈɦ đầu lưỡi, y thở dài thườn thượt.
Biên Trọng Hoa buông bút lông xuống, một tay đỡ đầu nhìn y: "Thả lỏng chưa? Lúc nãy gặp ngươi dưới gốc hòe, ngươi khẩn trương đến nỗi toàn thân cứng đờ."
Kỳ Từ nói: "May mà gặp được ngươi, đúng rồi, để ta nói ngươi nghe, ta nhận được một lá thư mật."
Nói rồi Kỳ Từ kể lại vắn tắt chuyện lúc nãy tiểu nha hoàn đưa thư cho mình, Biên Trọng Hoa nghe xong thì sắc mặt trở nên cổ quái.
Kỳ Từ muốn hỏi Biên Trọng Hoa nghĩ thế nào, Biên Trọng Hoa ấp úng, cuối cùng mới nói: "Thật ra lá thư này, ừm...... thật ra là ta gửi cho ngươi......"
Kỳ Từ: "......"
Kỳ Từ khó nhọc xoa mặt: "Biết mục đích ta đến phủ Sùng Phụng Vương gia?"
Biên Trọng Hoa nhún vai: "Đúng vậy, ta biết."
"Giờ Dậu hôm nay gặp nhau dưới cây hòe cổ thụ ở tường Đông biệt viện phía Tây?"
"Thì giờ Dậu mà, đúng lúc tìm ngươi ăn tối luôn, ta sợ ngươi không tìm ra cây hòe cổ thụ ở tường Đông biệt viện phía Tây nên còn phái hai ám hầu đi tìm ngươi nữa đấy."
Hèn gì còn chưa tới biệt viện phía Tây mà đã gặp ám hầu.
Bị hai kẻ hung thần ác sát áp giải vào đây, chẳng lẽ Kỳ Từ còn phải cảm thấy mặt mũi mình rất đặc biệt sao?!
Kỳ Từ liên tục ăn thật nhiều mứt mơ, lúc này mới thoáng thả lỏng, y hít sâu một hơi rồi hỏi: "Còn câu nếu không muốn liên luỵ người khác là có ý gì?"
Biên Trọng Hoa cong mắt hạ tay xuống: "Đùa ngươi vui mà."
Kỳ Từ: "......"
Kỳ Từ: "Biên Trọng Hoa ta bóp chết ngươi!!!"
Hai ám hầu ngoài cửa bị tiếng hét vọng ra từ trong phòng làm giật mình, hai mặt nhìn nhau: "Không biết Biên đại nhân dùng hình phạt gì mà kêu thảm như vậy, thật đáng sợ thật đáng sợ."
"Được được, không ồn nữa, ta có chính sự nói với ngươi đây." Biên Trọng Hoa cho Kỳ Từ đập mấy cái, vừa né vừa cười nói.
Kỳ Từ tức giận ôm đĩa mứt quả trên bàn vào lòng, vừa ăn vừa nhả hột: "Nói."
Biên Trọng Hoa ho nhẹ một tiếng rồi ngồi thẳng lại: "Kỳ thật gọi ngươi đến như vậy cũng là bất đắc dĩ mà thôi, giờ ta không thể rời khỏi biệt viện này nên mới sai người gửi thư cho ngươi."
Kỳ Từ cứ tưởng Biên Trọng Hoa chỉ đơn thuần đang trêu chọc mình, không nghĩ thật sự có chuyện quan trọng nên thoáng sững sờ.
Biên Trọng Hoa nói tiếp: "Ta thăm dò được tin tức, hôm qua Hứa Nhuận đã phái người về phương Bắc tìm ngươi rồi."
Kỳ Từ hoang mang: "Tìm ta?"
Biên Trọng Hoa đưa tay lấy một viên mứt mơ trên mâm sứ trong ngực Kỳ Từ nhét vào miệng: "Hắn đã nhẫn tâm bán ngươi vào thanh lâu, giờ lại đột nhiên tìm ngươi thì ta nghĩ cũng không phải chuyện gì tốt, hoặc là biết tín vật giúp hắn làm Vương gia còn thiếu một phần nên muốn đi lấy, hoặc là muốn gϊếŧ người diệt khẩu để ngồi vững trên ghế Vương gia, hoặc là cả hai."
Kỳ Từ mím chặt môi.
Ba năm tình nghĩa, ba năm không có gì giấu giếm nhau, ba năm tin tưởng nhau đã bị đối phương từng đao từng đao cắt nát rồi ném xuống đất tùy ý chà đạp nghiền nát, nói không khó chịu là không thể nào.
Biên Trọng Hoa thấy sắc mặt Kỳ Từ trở nên sa sút, vừa định trấn an thì cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.
Biên Trọng Hoa cao giọng hỏi: "Ai?"
"Ta."
Thiếu niên thanh lãnh tựa như dòng suối trên núi cao chảy róc rách.
Biên Trọng Hoa tựa như không ngờ y sẽ đến, ngây ra một hồi mới nói: "Vào đi."
Một người đẩy