Chương 24: Ngang nhiên đưa cô nương đi mà còn hỏi sao ta lại ở đây à?
Ánh trăng nhạt nhòa, gió đêm mang theo cái lạnh đặc trưng của mùa xuân nhưng không hề rét buốt, người kia đứng trước cổng phủ, trên người mặc áo bào gấm đen viền bạc, mắt cười cong cong, khóe miệng nhếch lên.
"Ngươi...... Ngươi sao......" Kỳ Từ chớp mắt lắp bắp, "Sao lại ở đây......"
"Có người cầm lệnh bài của ta ngang nhiên đưa hai cô nương ra khỏi phủ Vương gia, ngươi còn hỏi sao ta lại ở đây à? Hử?" Biên Trọng Hoa nhướn mày, ý cười càng rõ ràng hơn.
"Ta...... Ta sẽ giải thích với ngươi sau, chúng ta vào trước đi đã, vị cô nương trên lưng ta không chịu được gió đêm." Kỳ Từ nói.
Có Biên Trọng Hoa trợ giúp, ba người thuận lợi về thiên viện trong phủ Vương gia, trên đường đi Kỳ Từ giải thích rõ sự tình với Biên Trọng Hoa.
Nghe xong chuyện của cô nương kia, Biên Trọng Hoa khẽ nhíu mày hỏi Tiểu Du: "Là người trong phủ Vương gia gây ra sao?"
Tiểu Du yếu ớt gật đầu.
Biên Trọng Hoa hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho các cô nương, hai người cùng nhau rời khỏi phòng, không nán lại quá lâu.
Biên Trọng Hoa cười nói với Kỳ Từ: "Ngươi cũng không ngại phiền phức nhỉ, rõ ràng chuyện của mình vẫn chưa xong mà còn lo thêm rắc rối này, nếu hôm nay thị vệ không cầm lệnh bài đến tìm ta thì chẳng phải ba người các ngươi sẽ ngủ ngoài đường sao?"
Kỳ Từ nhanh nhạy phát giác được điều gì: "Ngươi biết vậy nên cố ý chờ chúng ta về sao? Ngươi chờ bao lâu rồi?"
Biên Trọng Hoa ho nhẹ một tiếng, không trả lời mà chỉ nói: "Đừng cám ơn, lần sau nhớ mời ta uống rượu đấy, còn cái này trả lại ngươi."
Nói rồi Biên Trọng Hoa lấy ra lệnh bài từ trong ngực đưa cho Kỳ Từ.
Kỳ Từ nhận lấy, đáy lòng lại dâng lên một nỗi vui sướng, y lúng túng hồi lâu rồi nói: "Ta cầm lệnh bài của ngươi, vậy ngươi có bị ảnh hưởng gì không?"
Biên Trọng Hoa cong mắt tươi cười: "Vốn là đưa cho ngươi để tránh nguy hiểm, nó ở chỗ ta chỉ là một miếng gỗ bình thường, ở chỗ ngươi mới có chút tác dụng, nếu sau này có thể giúp ích cho ngươi như hôm nay thì xem như may mắn của nó."
Bỗng nhiên có thứ gì đó đập mạnh vào tim Kỳ Từ, cảm giác kỳ lạ bí ẩn kia len lỏi khắp lục phủ ngũ tạng của y, lan ra đầu ngón tay, yết hầu, đôi mắt, giống như chim én đuổi bắt mùa xuân, như cháo ấm lúc hoàng hôn, như càn khôn rực rỡ.
"Sao thế? Đột nhiên xuất thần?" Biên Trọng Hoa cười hỏi.
Kỳ Từ bỗng dưng lấy lại tinh thần, y dời mắt đi rồi lắc đầu nói: "Đi thôi, không còn sớm nữa, mau về nghỉ ngơi."
Ai ngờ Biên Trọng Hoa lại nói: "Khoan đã."
"Sao?"
"Ngươi có nghe thấy tiếng khóc không?"
Kỳ Từ đứng sững tại chỗ, ban đêm gió lạnh đìu hiu, thiên viện yên ắng tĩnh mịch đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, ngay cả tiếng côn trùng rả rích cũng không có thì lấy đâu ra tiếng khóc?
Kỳ Từ ngơ ngác định hỏi thì Biên Trọng Hoa khẽ thở dài một tiếng, Kỳ Từ lập tức ngậm miệng.
Biên Trọng Hoa dỏng tai lắng nghe rồi giẫm lên ánh trăng mỏng lạnh đi đến góc thiên viện, ở đó có một đống đất nhỏ, trên đất không có cỏ dại mà hơi ướŧ áŧ, nhìn là biết vừa mới lấp.
Biên Trọng Hoa nửa quỳ xuống cúi đầu xem xét đống đất kia, nhẹ giọng hỏi: "Sao lại khóc thương tâm như vậy?"
Vừa dứt lời, Kỳ Từ bỗng nhiên rùng mình một cái, sống lưng lạnh toát.
Bởi vì y cũng nghe thấy tiếng khóc.
Là tiếng khóc của trẻ con, từng tiếng gào khóc như đứt từng khúc ruột giữa trời đêm yên tĩnh khiến da đầu tê dại.
Điều khiến Kỳ Từ càng khiếp đảm hơn chính là trên đống đất đột nhiên xuất hiện một đứa bé!
Đứa bé kia không có mắt, trong hốc mắt trống rỗng, toàn thân bao phủ tàn nhang bẩn thỉu, rõ ràng đang gào khóc nhưng không thấy một giọt nước mắt nào.
"Đây...... Đây là?" Kỳ Từ cố giữ bình tĩnh nhưng từng chữ nói ra đều run lập cập.
Biên Trọng Hoa đứng dậy: "Oan hồn đứa con của cô nương kia, tuy nó đã chết từ trong trứng nước nhưng lại có chấp niệm nên không đầu thai."
Nói xong Biên Trọng Hoa bấm quyết, ánh sáng bạc từ trong tay áo hắn bay ra nhẹ nhàng quấn quanh đứa bé kia: "Có chấp niệm gì thì mau buông xuống đi, nếu ngươi không đầu thai sớm thì sẽ biến thành ác quỷ đấy."
Khi ánh sáng bạc xoay vòng quanh người, đứa bé nín khóc rồi loạng choạng bò đến một gian phòng ở