Chương 45: Chắc không phải ngươi có tình cảm với ta đấy chứ
Lâm Bạch Cốc rũ mắt nói: "Ngươi là hổ Côn Sơn, không cần phải như thế."
Đột nhiên Tần Dịch Thương lại mỉm cười, hắn ngắt lời Lâm Bạch Cốc: "Tiểu Bạch Điểu, ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
Lâm Bạch Cốc giật mình ngước nhìn Tần Dịch Thương.
Tần Dịch Thương xòe ra quạt tranh thuỷ mặc, vừa phe phẩy vừa cười nói: "Có phải ngươi quên rồi không, nhưng ta thì nhớ rõ lắm, trước kia ta tu luyện một mình trên đỉnh núi tuyết Côn Luân, chợt có một ngày cảm thấy nhàm chán nên vụиɠ ŧяộʍ trèo xuống núi Côn Luân du ngoạn, ai ngờ gặp phải hung thú Cùng Kỳ, Cùng Kỳ muốn lấy nội đan của ta nên đánh ta thương tích đầy mình, ta sợ hãi chạy trốn tới chân núi Bình Đỉnh."
Khi đó Tần Dịch Thương vẫn còn là bạch hổ nằm thoi thóp trên mặt đất nhìn Cùng Kỳ ở cách đó không xa, miệng phả ra mùi tanh, giang rộng đôi cánh chậm rãi đi tới chỗ mình.
Nỗi sợ hãi, tuyệt vọng, không cam lòng tràn ngập khắp người, Tần Dịch Thương dốc hết sức lực muốn đứng dậy nhưng chỉ có thể gầm lên một tiếng bi tráng.
Khi móng vuốt sắc bén của Cùng Kỳ sắp xé toạc ngực hắn thì bỗng nhiên một đám lửa cháy hừng hực từ đâu bay đến lao thẳng vào Cùng Kỳ.
Khói dày cuồn cuộn, ánh sáng rực rỡ, Tần Dịch Thương chợt cảm thấy mình bay bổng lên cao.
Hắn ngẩng đầu nhìn thấy một con chim trắng.
Chân hạc, đuôi công, toàn thân lông vũ trắng như tuyết, sáng như ngọc quý, giương cánh che trời.
Ngay khoảnh khắc đó Tần Dịch Thương đã chìm sâu.
Lâm Bạch Cốc cứ thế cứu được Tần Dịch Thương, y cẩn thận chăm sóc Tần Dịch Thương rồi đưa hắn về núi Côn Luân.
Nhưng cũng vì vậy mà gây ra tai hoạ.
Cùng Kỳ nhớ mối thù này nên bò lên núi Bình Đỉnh phá kết giới của tộc Phượng Hoàng, bắt đầu đại khai sát giới.
Lâm Bạch Cốc ra sức chống cự nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn tộc nhân bị Cùng Kỳ cắn xé nuốt chửng, cuối cùng máu nhuộm núi Bình Đỉnh.
Lâm Bạch Cốc cực kỳ bi ai gào thét, đang chuẩn bị đồng quy vu tận với Cùng Kỳ thì Biên Trọng Hoa xuất hiện.
Biên Trọng Hoa ra tay đánh bại Cùng Kỳ để cứu Lâm Bạch Cốc và tộc nhân của y, biến nguy thành an.
Lâm Bạch Cốc biết họa do mình gây ra nên trong lòng hổ thẹn với tộc nhân, không muốn ở lại núi Bình Đỉnh, vì báo ân mà trích máu thề