Chương 48: Vương gia đang lo lắng cho ta sao?
Mặc dù nhìn Biên Trọng Hoa chẳng có vẻ gì là ốm đau nhưng Kỳ Từ vẫn sốt ruột đi nhanh tới hỏi hắn: "Ngươi sao rồi? Chỗ nào không thoải mái?"
Ý cười của Biên Trọng Hoa càng sâu hơn, trêu đùa y: "Vương gia đang lo lắng cho ta sao?"
Ai ngờ Kỳ Từ trả lời cực kỳ nghiêm túc, y khẽ nhíu mày, trong mắt tràn đầy lo lắng: "Đúng vậy! Ngươi gặp đại phu chưa? Hay là trúng phải tà uế gì?"
Cánh chim lưu lạc phương xa trở về vòng tay mình thì ra là tư vị này, Biên Trọng Hoa nhìn Kỳ Từ không chớp mắt, trong lòng thở dài một tiếng, càng thêm không hiểu tại sao trước đó hắn không phát giác ra tâm tư của mình với Kỳ Từ mà còn ngốc nghếch tưởng mình bị bệnh.
"Đừng lo, ta không bệnh, chỉ là ảo giác thôi." Biên Trọng Hoa cười nói.
"Thật sự không sao đấy chứ?" Kỳ Từ lo lắng hỏi liên tục, mãi đến khi Biên Trọng Hoa cam đoan mình thật sự không sao thì Kỳ Từ mới tạm yên tâm, y lại nói: "Thật ra ngươi đã về nghỉ ngơi thì không cần phải vất vả tới đón ta đâu."
Biên Trọng Hoa cười: "Ta là ám hầu của ngươi, không ốm đau gì sao lại không đến được chứ."
Ám hầu của ngươi.
Chỉ bốn chữ đơn giản lại khiến trái tim Kỳ Từ đập thình thịch, y ho nhẹ một tiếng cố giấu sự hân hoan trong lòng rồi ngẩng lên nói: "Lúc nãy ta thấy trên đường rất náo nhiệt, nếu ngươi thật sự không sao thì ngồi kiệu với ta, hai chúng ta cùng về phủ đi."
Kỳ Từ nhìn phủ Bắc An quận vương sau lưng rồi nói tiếp: "Nhân tiện ta kể với ngươi chút chuyện, ngươi thấy sao?"
Biên Trọng Hoa nheo mắt nhìn có vẻ nghiêm túc nhưng lại cất giấu ý cười trêu đùa, cố ý kéo dài giọng đáp: "Tuân lệnh Vương gia."
Trên đường đúng như Kỳ Từ nói, mười dặm kinh thành hoa đăng mới lên, người qua kẻ lại rộn ràng, biển người mênh mông, khắp chốn phồn hoa.
Hai người đi dạo dọc bờ sông, gió mát phất phơ, Kỳ Từ kể lại mọi thứ mình thấy ở phủ Bắc An quận vương với Biên Trọng Hoa: "Kết quả là đến cuối cùng vẫn không bàn bất kỳ chuyện triều chính gì với ta, ngươi nói xem đây rốt cuộc là ý gì?"
Biên Trọng Hoa cười cười, ẩn giấu ghen tuông trong lời nói đùa: "Chắc cũng không có ý đồ gì sâu xa như ngươi tưởng đâu, nói không chừng chỉ là quận chúa vừa gặp đã yêu ngươi, muốn tiếp xúc nhiều hơn nên mời ngươi về phủ thôi."
Kỳ Từ: "Ngươi biết Bắc An quận chúa sao?"
Bất thình lình bị hỏi, Biên Trọng Hoa nhíu mày: "Hả? Sao lại hỏi vậy?"
Kỳ Từ nhún vai nói thật: "Ngữ khí của ngươi cứ như ta cướp người trong lòng ngươi vậy."
Biên Trọng Hoa: "......" Hắn khẽ ho một tiếng che giấu nỗi xấu hổ, "Đó là ảo giác của ngươi thôi, để ta nói sơ qua một chút, ta biết Bắc An quận vương, hắn cũng chẳng phải người hiền lành gì đâu, không bàn chuyện triều chính với ngươi là vì không tin tưởng ngươi thôi, bây giờ Thái tử bệnh nặng chưa khỏi, kéo dài chút hơi tàn chẳng biết lúc nào sẽ gặp chuyện, vậy hoàng quyền sẽ rơi vào tay ai trước?"
Kỳ Từ hạ thấp giọng: "Thái hậu."
Biên Trọng Hoa gật đầu: "Đúng, Hiền Nghi Thái hậu, nhưng bà ta lại không còn con nối dõi nào, hoàng quyền này sẽ nắm được bao lâu? Bây giờ hoàng tử trong cung đều chết hoặc ốm đau, nếu thật sự xảy ra biến cố thì kẻ nào có lợi nhất?"
Kỳ Từ lắc đầu, y thật sự biết rất ít về chuyện trong cung.
Biên Trọng