Chương 5: Bị bắt lại chỉ có thể chờ bị đánh chết
Thân thể công tử kia vốn hư nhược nên bị Kỳ Từ nện khuỷu tay vào cổ cũng không kịp kêu mà trợn trắng mắt ngã xuống.
Toàn thân Kỳ Từ lạnh lẽo, xoa xoa cánh tay hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, y không dám chậm trễ mà cấp tốc trèo lên cây.
Ai ngờ trên cây này bị ghim đầy mảnh sứ vỡ, căn bản là không thể leo lên!
Xem ra tú bà đã sớm đoán được sẽ có người muốn trốn ra từ chỗ này nên nghĩ cách ngăn cản.
Kỳ Từ rùng mình, khẽ cắn môi buộc mình tỉnh táo lại, chợt nghĩ tới cái gì liền ngồi xổm xuống lột y phục trên người công tử đang té xỉu quấn quanh hai tay, sau đó trèo lên cây.
Chưa trèo được hai bước thì từ xa đột nhiên có bóng người thất tha thất thểu chạy tới.
Người kia khập khiễng đi tới dưới gốc cây, run giọng gọi: "Đợi đã, mang ta lên với, mang ta lên với! Xin ngươi đấy."
Kỳ Từ nghe ra là tiểu quan ở phòng sát vách nên quay đầu bảo hắn: "Đi! Trèo lên!"
Tiểu quan kia khóc nói: "Chân ta bị thương, ta không trèo được, ta không trèo lên nổi đâu."
Kỳ Từ đã trèo được nửa cây liền tụt xuống bịt miệng tiểu quan kia: "Đừng khóc kẻo lại dẫn người khác tới bây giờ, ngươi đừng sợ, ta sẽ không bỏ lại ngươi, chúng ta cùng nhau trốn."
Được Kỳ Từ an ủi, tiểu quan thoáng bình tĩnh lại, hai mắt đẫm lệ mông lung gật đầu.
Kỳ Từ hỏi: "Tay ngươi không bị thương chứ? Có thể dùng sức không? Trước hết ta kéo ngươi lên, phía trên có mảnh sứ vỡ, ngươi lấy quần áo bọc kín tay lại đi, nếu bị đâm trúng thì tuyệt đối đừng la lên, ráng nhịn một chút."
Tiểu quan gật đầu, lấy y phục quấn kỹ hai tay rồi giẫm lên vai Kỳ Từ đang ngồi xổm, dựa vào sự giúp đỡ của y chậm chạp trèo lên.
Kỳ Từ đứng dậy nâng hắn đến chỗ cao nhất mình có thể với tới, sau khi che chở tiểu quan trèo lên một cành cây thì mình mới bắt đầu trèo lên.
Mặc dù tay đã được quấn lại nhưng trên cây quá nhiều mảnh sứ vỡ, không cẩn thận sẽ bị đâm trúng, Kỳ Từ bị rạch mấy vết nhưng chỉ có thể cắn răng nhịn đau trèo lên.
Kỳ Từ vừa trèo được một nửa thì chợt đằng xa có ánh nến nhoáng một cái, hai tên tay chân vừa trò chuyện vừa đi ngang qua.
Kỳ Từ và tiểu quan lập tức cứng đờ, nép sát vào thân cây mượn bóng đêm giấu mình, tim đập như nổi trống, không dám thở mạnh.
Thấy ánh nến càng