Chương 68: Nếu than đau thì ngươi có thấy ta yếu đuối lắm không
Tần Dịch Thương nghiêm trang nói với Lâm Bạch Cốc: "Nhưng ta không yên tâm ngươi một thân một mình."
Lâm Bạch Cốc bình thản hỏi: "Có gì mà không yên tâm?"
Tần Dịch Thương: "Đường về kinh xa xôi, lỡ gặp phải hung thú hay yêu vật gì...."
Lâm Bạch Cốc: "Gặp thì gặp, ta đâu phải vô dụng."
Tần Dịch Thương nói: "Cái này khác chứ, dù bây giờ ngươi có thể một tay che trời hay xoay chuyển càn khôn thì ta vẫn không yên tâm, đây mới là khác biệt, hiểu chưa?"
Lâm Bạch Cốc không hiểu: "Vậy ngươi muốn sao?"
Tần Dịch Thương vươn tay ra với Lâm Bạch Cốc: "Nào, ôm một cái."
Lâm Bạch Cốc: "Ngươi là Hổ Vương núi Côn Luân chứ đâu phải hổ con núi Côn Luân."
Tần Dịch Thương vẫn kiên quyết ôm Lâm Bạch Cốc vào lòng rồi vỗ lưng y, dặn dò y cẩn thận, sau đó mới biến mất giữa khu rừng. Hơi ấm còn lưu lại trên người, một trận gió đêm thổi qua, Lâm Bạch Cốc đột nhiên thấy lạnh, trong lòng lại hối hận vì lúc nãy không ôm lại Tần Dịch Thương. Cũng chỉ ôm một cái mà thôi.
Sao mình lại keo kiệt như vậy?
Lần sau vẫn nên ôm hắn đi.
Trong phòng, Biên Trọng Hoa vội vàng đi tới trước giường Kỳ Từ, thấy quần áo y rộng mở, cổ có vết bóp, trên trán và khóe miệng chảy máu, lồng ngực và cánh tay trơn láng bây giờ chằng chịt vết bầm tím, con ngươi trong mắt Biên Trọng Hoa co rụt, không giấu được sự đau lòng của mình.
Biên Trọng Hoa ngồi xuống cạnh giường ôm Kỳ Từ lên để y dựa vào ngực mình, lại đưa tay xoa bụng Kỳ Từ kiểm tra xem trong người y còn yêu khí hay không.
Kỳ Từ mơ màng phát giác có người đụng mình thì vô thức giãy dụa.
Biên Trọng Hoa ôm chặt y dịu dàng trấn an: "Là ta đây."
Kỳ Từ thả lỏng người, nói thều thào: "Ta biết ngươi sẽ đến cứu ta mà."
Biên Trọng Hoa trầm giọng: "Ta đến muộn rồi."
Hắn sờ bụng Kỳ Từ nhưng không phát hiện được yêu khí của rắn, cuối cùng nỗi áy náy mới vơi đi chút ít.
Biên Trọng Hoa sửa sang quần áo Kỳ Từ, chợt nghe y hỏi: "Thị vệ bên ngoài có phải đã bị người lông vũ gϊếŧ rồi không?"
Biên Trọng Hoa nói: "Sao ngươi không hỏi xem thương tích của mình thế nào? Chẳng lẽ không đau à?"
Kỳ Từ co ro như sợ lạnh, vô thức cọ xát trong ngực Biên Trọng Hoa, hơn nửa ngày mới hiểu ý Biên Trọng Hoa, y nói: "Nếu kêu đau thì ngươi có thấy ta yếu đuối lắm không?"
Biên Trọng Hoa lập tức giận quá hóa cười, hắn nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy ta và ngươi cùng kêu đau, hai chúng ta cùng yếu đuối, thế nào?"
Lần này Kỳ Từ phản ứng rất nhanh, y ngẩng phắt lên, một mắt còn dính máu, mắt kia hiện rõ vẻ lo lắng, y hỏi: "Ngươi cũng bị thương sao? Ngươi đau ở đâu?"
Biên Trọng Hoa chỉ vào ngực trái của mình: "Không bị thương nhưng rất đau."
Kỳ Từ mở to mắt, vẻ mặt mờ mịt, hơn nửa ngày mới thốt ra năm chữ: "Đau thì tìm đại phu."
Biên Trọng Hoa âm thầm thở dài, nhẹ nhàng bế Kỳ Từ lên rồi lầm bầm: "Đại phu không chữa được."
Kỳ Từ bị bế bổng lên, tuy Biên Trọng Hoa ôm rất ấm áp, cánh tay mạnh mẽ nhưng Kỳ Từ vẫn lo lắng nắm chặt quần áo Biên Trọng Hoa.
Biên Trọng Hoa hỏi: "Sao thế? Ta không làm ngươi ngã đâu."
Kỳ Từ nói: "Ta sợ ngươi đột ngột quăng ta lên, đầu ta đau, chịu không nổi."
Biên Trọng Hoa: "....."
Biên Trọng Hoa nhớ lại hành động trước đây của mình rồi nhìn người đang thấp thỏm trong ngực.
Đột nhiên cảm thấy con đường mình theo đuổi người ta dài dằng dặc, lại còn nhiều ngăn cách, chờ lần sau uống rượu nhất định phải uống say đến mất